– Ha ha, Kiện huynh, được rồi, quên đi.
Có một người đi tới khuyên bảo Bách Lý Kiện.
Đây là một thành viên Đông Lâm Đế tộc, bởi vậy Bách Lý Kiện đương nhiên phải cấp cho chủ nhân mặt mũi, vừa vặn, hắn cũng thoát khỏi thế tiến thoái lưỡng nan, cũng có được bậc thang bước xuống.
– Hừ, nể mặt Viên huynh, tạm thời tha cho ngươi!
Bách Lý Kiện nói.
– Đợi tiệc cưới kết thúc, ngươi sẽ biết rõ cái gì gọi là họa từ miệng mà ra.
Lăng Hàn cười nói, lẩm bẩm nói:
– Cũng không biết đến lúc đó ngươi có dám ra tay hay không.
Sau khi biết rõ hắn là ai, trên đời này có mấy người dám ra tay?
Bách Lý Kiện nghênh ngang rời đi, nhưng hắn đã để mắt tới Lăng Hàn, tuyệt đối không có khả năng quên.
Đáng tiếc.
Tất cả mọi người là lắc đầu, mong đợi náo nhiệt không có xem thành, để bọn họ đều là có chút thất vọng.
Nghĩ lại cũng đúng, có bao nhiêu người to gan lớn mật như vậy, dám gây sự trong thịnh hội long trọng như thế.
Cho nên, muốn nhìn náo nhiệt cũng chỉ có thể chờ mong Lăng Hàn xuất hiện.
Lăng Hàn, ngươi tuyệt đối không nên làm mọi người thất vọng.