Quả nhiên, Lăng Hàn không có phản kháng, liền hắn rơi vào tay của tên Chân Ngã cảnh.
Tất cả mọi người cho rằng đây là chuyện đương nhiên.
– Còn không đi theo ta?
Tên Chân Ngã cảnh quát, hắn dùng sức kéo một cái nhưng không thể kéo động Lăng Hàn.
Việc này làm hắn kinh ngạc, xảy ra chuyện gì?
Nhưng hắn là Chân Ngã cảnh, chênh lệch với nhau một đại cảnh giới không phải là nghiền ép tuyệt đối sao?
Lăng Hàn mỉm cười:
– Ta không thích nam nhân lôi lôi kéo kéo ta như vậy.
– Thì tính sao?
Tên Chân Ngã cảnh cảm thấy kỳ quái nhưng cũng không đặt trong lòng, dù sao đây chính là Đông Lâm tinh, hắn cần sợ cái gì, cố kỵ cái gì?
Lăng Hàn nhoẻn miệng cười, hắn lắc tay, ầm, tên Chân Ngã cảnh bị đánh bay ra ngoài.
Vô cùng dễ dàng.
A?
Tất cả mọi người kinh ngạc, đây là điểm làm mọi người cảm thấy ngoài ý muốn.
Có Sinh Đan cảnh mạnh như vậy sao?
– Hừ, áp chế tu vi, giả thần giả quỷ!
Trong Đông Lâm Đế tộc lại xuất động một tên Hóa Linh Chân Quân đi ra, nói:
– Tiểu tử, ngươi muốn nổi danh, đánh sai chủ ý!
Hắn cho rằng Lăng Hàn là nhân tài mới xuất hiện nào đó, muốn mượn cơ hội này nhất chiến thành danh.
Có thể mượn thế của Đế tộc hay sao?
Ha ha, ngươi đúng là to gan nhưng tuyệt đối đánh nhầm chủ ý.
Lăng Hàn ngoáy ngoáy lỗ tai:
– Đều là Đông Lâm Đế tộc sao? Ta vừa rồi nghe người Bách Lý gia nói, hai nhà như thể chân tay, cũng không khác gì một nhà. Cho nên, các ngươi cũng gọi mấy tên Bách Lý gia đến đánh một chút.
– Làm càn!
Hóa Linh Chân Quân giận dữ, hắn xuât thủ bắt lấy Lăng Hàn.
Làm càn ở Đế tộc còn lớn lối như thế, ngươi lấy dũng khí ở đâu ra?