Cẩn thận hơn, Lăng Hàn đi tới gần tiên dược thất tinh.
Nhưng trên mu bàn tay vẫn có máu tươi đỏ thẫm chảy ra.
Thánh uy như thần kiếm, thể phách của hắn mạnh thì thế nào, chỉ cần chạm nhẹ cũng làm hắn tróc thịt.
Đây chính là uy thế của Thánh Nhân, Tôn Giả mạnh hơn nữa, ở trước mặt Thánh Nhân cũng như cỏ rác.
Cho nên, dưới Thánh Nhân đều là sâu kiến, lời này không phải nói suông.
Đại Đế không cần nói, một thời đại chỉ có thể xuất hiện một người, một tay có thể che trời, trấn áp một thời đại.
– Thả tiên dược xuống.
Bỗng nhiên một giọng nói vang lên sau lưng Lăng Hàn, lúc giọng nói vang lên, Lăng Hàn cũng quay người, vào lúc người phía sau nhìn thấy đó là Lăng Hàn thì hắn khiếp sợ.
Khốn kiếp, Lăng Hàn!
Người nói chuyện là Đào Vũ, hắn hiện tại đamg xấu hổ, giống như bị ép cho ăn một con ruồi.
Lăng Hàn cười nói:
– Ngươi muốn ta buông xuống cái gì?
Đào Vũ không nói hai lời, hắn trực tiếp xoay người chạy.
Giao thủ với Lăng Hàn?
Khả năng bị đánh chết rất lớn.
Hắn trong tương lai không lâu sẽ trở thành Thánh Nhân, cần gì triền đấu với kẻ bị giam ở Giáo Chủ vĩnh viễn chứ, bốc lên nguy hiểm sinh tử?
Chỉ cần thành Thánh, giết Lăng Hàn dễ như trở bàn tay.
Cho nên, tại sao phải mạo hiểm?
Xèo, Lăng Hàn lóe lên, hắn đã xuất hiện ở phía trước Đào Vũ.
– Thật vất vả gặp mặt, không rên một tiếng đã chạy, ngươi cảm thấy thích hợp hay không?
Lăng Hàn cười nói:
– Hơn nữa, ngươi vẫn không trả lời ta đấy.
Đào Vũ hừ một tiếng, nói:
– Lăng Hàn, ngươi không nên hùng hổ dọa người, nơi này khắp nơi đều là thánh uy, một khi khai chiến, chúng ta vô cùng có khả năng đồng quy vu tận.
Đây là câu dọa Lăng Hàn, một nửa cũng là lời thật.
– Ta nói, ngươi vẫn chưa trả lời vấn đề của ta!
Lăng Hàn cao giọng nói, sau đó hắn xuất ra một quyền.
Bành!
Đào Vũ lập tức né tránh, một quyền này đánh không trúng, đánh phía một bộ Thánh thi, nhưng còn chưa đánh trúng đã bị thánh uy phá nát, hóa thành sóng năng lượng lan ra bốn phía.
Các Thánh thi ở gần bộc phát thánh uy, ầm ầm, nơi đây biến thành cơn bão năng lượng.