Từ Kiến Sơn càng đánh càng sợ, thương thế của hắn càng ngày càng nặng, đã tới tình trạng khó nghịch chuyển.
Sở dĩ hắn còn kiên trì là vì hắn không cam lòng.
Đế tử tôn nghiêm, ngạo khí của thế hệ hoàng kim đều giúp hắn cắn răng kiên trì, hắn muốn đánh tới thời khắc cuối cùng.
Bởi vậy, hắn cũng áp chế đau đớn, sau khi bị đánh nửa giờ mới bị mài chết.
Thời điểm tử vong, hắn bị đánh không còn hình người.
Lăng Hàn cũng phải im lặng, hắn quả thực không muốn dằn vặt Từ Kiến Sơn, nhưng ai bảo đối phương quá khó giết?
– Đám người Đế tộc có quá nhiều thủ đoạn.
Lăng Hàn cảm khái, trong cơ thể Đế Vô Cực bị luyện hóa dung nhập bảy viên đại tinh, một khi bạo phát sẽ có lực lượng Tôn Giả tam tinh đến ngũ tinh, mà Từ Kiến Sơn lại cắm Thánh cốt vào trong cơ thể.
Đế Vô Cực là tồn tại đặc thù, bởi vì thủ đoạn như vậy vô cùng có thể là Đại Đế gây nên, nhưng bây giờ thiên hạ không Đế, thủ đoạn như thế không thể phục chế.
Nhưng người như Từ Kiến Sơn sẽ không hiếm thấy.
Nói cách khác, tương lai những Đế tử sẽ càng khó giết hơn trước.
– Ai!
Lăng Hàn lắc đầu, trừ phi hắn có thể tiến vào Thánh cấp, bằng không hắn sẽ còn bị Đế tộc áp chế.
– Làm sao lại gia tăng phiền não cho ta như thế?
Lăng Hàn nghiên cứu thi thể của Từ Kiến Sơn, hắn có một loại cảm giác, Thánh cốt trong cơ thể Từ Kiến Sơn không ổn định một cách đáng sợ.
– Khó hiểu, hình như ta có cảm giác không ổn định này ở đâu đó.
– A, đúng rồi!
Lăng Hàn lấy ra kiếm gãy, bên trong có không ổn định mờ mịt giống Thánh cốt như đúc.
– Không phải khí tức Thánh Nhân đơn giản như vậy.
– Cụ thể làm sao, ta cần phải đi hỏi lão gia tử.
Lăng Hàn muốn lấy đi Thánh cốt của Từ Kiến Sơn, nhưng phát hiện không cách nào ra tay.
Thánh cốt có phong mang như thần kiếm, nêu hắn đụng vào, kết quả duy nhất chính là thương tích chồng chất.