– Có phải rất hối hận hay không?
Lăng Hàn cười nói.
– Hừ, ngươi muốn cầu xin ta tha thứ sao?
Từ Kiến Sơn cười lạnh.
– Chuyện không thể nào, Đế tộc không có người nhát gan hèn yếu!
Lăng Hàn lắc đầu:
– Không nên mạnh miệng, ánh mắt của ngươi đã bán đứng ngươi.
Từ Kiến Sơn hét lớn một tiếng, hắn bắt đầu trốn chết.
Chỉ cần có thể chạy trốn tới nơi có tín hiệu chỗ, hắn có thể bắt tín hiệu với gia tộc, mà Tôn giả chạy tới đây tiếp viện chỉ trong nháy mắt.
Cho nên, hắn nhất định không thể nhụt chí, chỉ cần không chết thì hắn còn hi vọng.
Nhưng trước mặt Lăng Hàn, hắn có chơi đùa thế nào cũng uổng công.
Mỗi một lần phá vây, Lăng Hàn luôn có thể xuất hiện trước tiên ở trước mặt của hắn, cũng dùng một quyền đánh hắn lùi lại.
Hắn vọt lên mấy chục lần, lại hoảng sợ phát hiện mình chỉ đi chung quanh mà thôi.
Cái này!
Đến lúc này hắn đã tuyệt vọng.
Thực lực chênh lệch quá lớn, tốc độ hoàn toàn rơi lại phía sau một cấp độ, phải làm như thế nào mới có thể chạy thoát?
Từ Kiến Sơn gào thét, oanh, Đế huyết sôi trào.
Hắn thực sự liều mạng, cho dù có chết, hắn cũng muốn chết oanh oanh liệt liệt.
Lăng Hàn gật đầu:
– Xem ngươi có giác ngộ như thế, ta sẽ cho ngươi được thoải mái.
Oanh, một quyền đánh ra, năng lượng hủy diệt sôi trào.