Từ Kiến Sơn sững sờ, sau đó cười ha ha.
Hắn lắc đầu:
– Ngươi cho rằng ngươi là ai?
Ngươi là Tôn Giả sao?
Nếu không phải Tôn Giả, ngươi dựa vào cái gì phách lối như vậy?
Bọn họ có năm người, mỗi người đều là Giáo Chủ cửu tinh, hơn nữa hắn còn là thế hệ hoàng kim, có thể nói, lấy hắn cầm đầu, bốn đại Giáo Chủ làm phụ, chiến lực như vậy tuyệt đối có thể nói đủ nghiền ép cấp Giáo Chủ, đơn thương độc mã, ai có thể so sánh với hắn?
Lăng Hàn đưa bọn họ vào bẫy?
Nói giỡn, một con cừu đặt bẫy sư tử, làm sao có thể trở thành đối thủ của sư tử?
– Chết đi!
Hắn hét lớn một tiếng và giết tới gần Lăng Hàn.
Chậm sợ sinh biến, dù sao nơi này âm hồn quá nhiều.
Bốn lão Giáo Chủ cũng không có bất kỳ do dự gì, lập tức đi theo.
– Đường đường thế hệ hoàng kim, còn cần lấy nhiều khi ít?
Lăng Hàn cười nói, hắn vừa hoạt động tay chân và lui về phía sau.
– Hừ, ai có rảnh lãng phí thời gian trên thân ngươi?