Từ Kiến Sơn lạnh lùng nhìn Lăng Hàn, trong ánh mắt mang theo sát ý.
Ta đường đường thế hệ hoàng kim, ngươi đùa giỡn ta sao?
– Kỷ huynh, ngươi biết phần lớn người chết thế nào không?
Hắn nhanh chóng áp chế lửa giận và lãnh đạm hỏi Lăng Hàn.
– Đần chết?
Lăng Hàn cười nói.
– Không phải, là không quản được miệng, tiện chết.
Từ Kiến Sơn nói.
Lăng Hàn gật đầu:
– Vậy ngươi nhất định phải cẩn thận miệng của mình, tuổi còn trẻ, không nên vì một ít lời nói mà mất mạng.
Cái này!
Từ Kiến Sơn tức giận nổi gân xanh lên trán, khốn kiếp, ta đang nói ngươi đấy có biết không?
Lăng Hàn ngu ngốc tới mức nghe không hiểu?
Không có khả năng, đã tu hành tới cấp Giáo Chủ, thậm chí Tôn Giả, có người nào đần hay không?
Cho nên, đối phương vẫn nhạo báng chính mình.
Từ Kiến Sơn áp chế xúc động xuất thủ, Lăng Hàn hiện tại không xảy ra chuyện gì, vô số ánh mắt nhìn chằm chằm vào, đừng nói Đế tộc không thể động thủ, cho dù là hắn muốn động thủ với Lăng Hàn cũng phải cố kỵ.
Vì cái gì?
Bởi vì một khi Lăng Hàn xảy ra chuyện, tất cả mọi người sẽ cho rằng là Đế tộc làm, khi đó bọn họ vất vả ổn định quân tâm, sĩ khí sẽ lại tan vỡ.
– Kỷ huynh, ngươi phải biết, thời điểm giao chiến cùng âm hồn, có chút sai lầm sẽ gây ra mạng người.
Từ Kiến Sơn ung dung nói.
– Hơn nữa, trên chiến trường tên bay không có mắt, vạn nhất đánh lên người Kỷ huynh, ha ha, vậy cũng không tốt.
Đây là một câu uy hiếp trần trụi, mặc dù hắn không nói thẳng chữ nào nhưng ý tứ rất rõ ràng, nếu ngươi không phối hợp, không hợp tác, nào nào đó đang huyết chiến với âm hồn, nói không chừng sẽ bị người mình – ngộ thương- chết đi.