Đại địa chấn động, trận pháp lắc lư giống như gặp trọng kích.
Chẳng những để đám người Cửu Vương đều chấn kinh, ngay cả Lăng Hàn cũng có chút kinh ngạc.
Tình huống như thế nào, hắn chưa xuất thủ mà.
Oanh! Oanh! Oanh!
Lực oanh kích đáng sợ ập tới, hơn nữa càng ngày càng gần, giống như có người đnag giết vào.
Đây không phải ảo giác, chỉ là trong nháy mắt mà thôi, bành, màn sáng bao phủ bọn họ vỡ vụn, chỉ thấy một lão giả râu tóc bạc trắng xuất hiện.
– Cạc cạc cạc, lũ ranh con Ảnh Nguyệt Hoàng Triều, không nghĩ tới bản Tôn lại trở lại nha!
Lão giả cười to, hắn nói năng còn mang theo ngông cuồng.
Lúc này!
Nhìn thấy lão giả kia, người của Ảnh Nguyệt Hoàng Triều đều kinh hãi.
Trời ạ, đây là lão Tôn Giả của Thanh Long Hoàng Triều năm đó!
Lăng Hàn cũng kinh ngạc, không nghĩ tới lão Tôn Giả này còn dám ngóc đầu trở lại.
Hắn có thể rõ ràng cảm ứng được, lão Tôn Giả cũng chưa khỏi hẳn, thương thế bị áp chế lại mà thôi.
Là ai đang giúp hắn?
Lăng Hàn cũng không cho rằng lão Tôn Giả này có thể tự mình làm được, trong quá khứ mấy vạn năm trước hắn không có làm được, dựa vào cái gì hắn bỏ chạy thục mạng lại làm được?
Cho nên, hắn nhất định phải đến với ai đó, hoặc được thế lực nào đó trợ giúp.
– Ngươi còn không chết!
Cửu Vương cắn răng nói, trên mặt mang theo ý sợ hãi.
Lúc trước bọn họ thừa dịp lão Tôn Giả trọng thương, bày ra thiên la địa võng, lúc này mới may mắn giết đến mức lão Tôn Giả tổn thương càng thêm tổn thương.