Lăng Hàn gật đầu:
– Ngươi xem, nói như vậy, nghe không chói tai. Cho nên, nếu thật dễ nói chuyện thì cần gì giả vờ giả vịt.
Cửu Vương bắt đầu mài răng, ta vờ vịt hỏi, ngươi không trả lời, hiện tại ngươi muốn cái gì?
A, đối phương đang cố ý lạc đề!
Cửu Vương giật mình, kém chút bị Lăng Hàn lừa.
Tê, tiểu tử này nhìn thì trẻ tuổi nhưng làm việc quá cay độc, lặng lẽ dời chủ đề câu chuyện.
– Ngươi không nên ép bản vương động thủ!
Cửu Vương từ tốn nói.
Lăng Hàn khoát tay:
– Nếu như ta nói cho ngươi, kỳ thật ta mang hòa bình tới, ngươi có tin hay không?
– Ha ha!
Cửu Vương chỉ cười lạnh hai tiếng.
Hắn có tin hay không? Hắn làm sao có thể tin tưởng!
Lăng Hàn cười ha ha:
– Không tin cũng được, nếu ngươi đã mời người Phật tộc tới, vậy hiển nhiên không có khả năng bỏ qua, còn nói mò làm gì, động thủ đi.
– Thật sự là chưa thấy quan tài chưa rơi lệ!
Cửu Vương cười lạnh, hắn vung tay lên, những tăng lữ sau lưng bay lên trời, đứng ở chín góc, sau đó bắt đầu ngâm xướng.
Lập tức, trên thân Cửu Vương có quang trụ bay lên bay thẳng bầu trời, khí tức của hắn tăng lên rất nhiều.