Lam Tinh công chúa chu cái miệng nhỏ, mặt mũi đỏ ửng lên, cúi thấp đầu xuống.
Dù sao, đây là cái bẫy nhằm vào Địa Minh quốc, mà nàng lại là một khâu trọng yếu nhất trong đó. Nàng da mặt vốn mỏng nên bây giờ nhìn thấy người bị hại, tự nhiên sẽ sinh lòng áy náy.
Có điều, cảnh này lại để cho Tiêu Đắc Lặc nhìn thấy, trong lòng hắn lập tức nổi lên hoài nghi.
Tại sao vừa nhìn thấy hắn thì làm dáng vẻ giống như đã làm sai chuyện?
Rõ ràng là bị bắt cóc nhưng lại giống như đang phản bội hắn?
Chẳng lẽ!
Hắn nhìn về phía Lăng Hàn, mắt mở to.
Mình bị mọc sừng?
“Nhân tộc khốn khiếp!
Hắn thấp giọng chửi rủa, chỉ có khả năng này, nếu không Lam Tinh công chúa tại sao vừa thấy hắn lại lộ ra vẻ áy náy như thế này?
Thấy hắn đang hừng hực lửa giận, Lăng Hàn cảm thấy hơi xấu hổ.
Ngươi hiểu lầm rồi.
Hơn nữa, ngươi cũng phải nghĩ lại, Lam Tinh công chúa căn bản chính là nhân ngư, hắn làm thế nào có thể xuống… Tay?
“Bổn vương giết chết hắn!
Tiêu Đắc Lặc chỉ tay vào Lăng Hàn.
Lập tức, chín tên cường giả Giáo Chủ cảnh phía sau hắn đều nhìn Lăng Hàn, sắc mặt lạnh lùng.
“Một Hóa Linh cảnh nhỏ nhoi, để bổn tướng quân tới xử lý!