Lăng Hàn lắc đầu, hắn vươn tay nhấn một cái, công kích của Thạch Hào bị hắn ngăn chặn.
Tê, Thạch Hào hít khí lạnh.
Quá kinh khủng.
Nhưng hắn là Giáo Chủ nhị tinh, hắn đánh ra một kích kinh khủng cỡ nào, lại bị Lăng Hàn ngăn cản rất dễ dàng, đây là chuyện không thể tưởng tượng nổi ra sao?
Ngươi không phải Hóa Linh cảnh sao? Ngươi không phải tu luyện xảy ra vấn đề lớn sao?
Khốn kiếp, hố cha rồi!
Lăng Hàn cười:
– Đại gia ngươi vẫn là đại gia ngươi, thế nào, chịu phục chưa?
Thạch Hào im lặng, có thể dễ dàng hóa giải công kích của hắn, nói rõ thực lực Lăng Hàn còn hơn xa hắn.
Trong lòng của hắn có một vạn cái không tin, nhưng sự thật thắng hùng biện, cũng làm cho hắn im lặng.
Qua một hồi lâu, hắn mới trầm giọng nói:
– Vì cái gì?
Dù sao cũng là Đế tử, hắn đã khôi phục tỉnh táo.
– Bởi vì ta mạnh.
Lăng Hàn cười nói.
Ngươi trang bức.
Thạch Hào thật muốn đánh Lăng Hàn, nhưng hắn không có phần thực lực như vậy, chỉ có thể nuốt xuống cơn tức này.
– Không có gì để nói, chỉ chiến mà thôi.
Hắn kiên định chiến ý, cho dù không địch lại, hắn cũng không thể làm nhục tôn nghiêm Đế tộc.
Lại nói, cho dù hắn đồng ý buông xuống mặt mũi cầu xin tha thứ, Lăng Hàn sẽ hạ thủ lưu tình sao?