Uy uy uy, rốt cuộc là tình huống thế nào?
Ngươi không phải vẫn kêu đánh đòi giết hay sao, vì sao lại động xuân tâm?
Lăng Hàn chần chờ một chút, hỏi:
– Có phải ngươi cầm nhầm kịch bản hay không?
Phong Diệu Lăng cũng không có tức giận, ngược lại nàng còn tươi cười:
– Từ xưa đến nay, ta gặp qua vô số thiên tài, nhưng không có người nào sánh bằng ngươi. Cho nên, có thể xứng với Phong Diệu Lăng ta chỉ có ngươi.
Đánh nhau thành tình cảm?
Chờ chút.
Lăng Hàn kinh ngạc nhìn đối phương:
– Ngươi không phải thế hệ hoàng kim, mà là dùng Thái Cổ Nguyên Nê phong ấn đến bây giờ?
Nếu không, tại sao nàng lại nói thiên tài từ xưa đến nay?
Thế hệ hoàng kim cũng chỉ sống hơn một trăm tuổi, nói thế quá buồn cười.
– Không sai.
Phong Diệu Lăng gật đầu.
Tê, vậy con mụ điên này xuất thế từ lúc nào? Giống như Dương Dịch Hoàn, chẳng lẽ bọn họ có quan hệ gì sao?
Lăng Hàn cười ha ha:
– Con người của ta rất kén chọn, không tiếp thụ người lớn tuổi hơn ta.
– Không sao, ta thích là được.
Phong Diệu Lăng lại giết tới, lần này nàng cũng không phải muốn giết Lăng Hàn, mà là muốn khuất phục hắn.
Oanh, hai người lại chiến đấu.
Ngươi tới ta đi, vẫn là cục diện khó phân thắng bại.
Lăng Hàn không muốn đánh, hiện tại Phong Diệu Lăng đã mất đi địch ý cùng sát cơ, chiến đấu với nàng, chẳng bằng nói là luận bàn, thật không có cảm giác thống khoái.
Chuồn thôi.
Trước đó hắn còn muốn đánh mông con mụ điên này, cho đối phương một bài học, nhưng bây giờ xem ra, nếu thật đánh, nữ nhân này không tức giận, ngược lại sẽ cực kỳ mừng rỡ, càng thân cận với hắn.
Cho nên, hắn nên trốn tránh.
Đúng lúc này, nơi xa có tiếng nổ mạnh vang lên, chỉ thấy một bóng dáng cự nhân xuất hiện, hắn cao lớn đỉnh thiên lập địa
Cự nhân đã thoát khốn.
Vừa đúng.
Lăng Hàn vội vàng phát động Phượng Dực Thiên Tường, trực tiếp lao ra bên ngoài đảo.
Phong Diệu Lăng đuổi theo, nhưng nàng làm sao đuổi kịp.