Lúc này, Lăng Hàn thật sự không hiểu.
Khốn kiếp, ta vượt biển là việc của ta, ta trêu ai ghẹo ai? Chẳng lẽ như vậy cũng kéo thù hận?
Lăng Hàn cười ha ha, hắn nhìn tên thanh niên áo lam, thản nhiên nói:
– Làm gì, ta muốn làm cái gì, ngươi còn quản được sao?
– Ha ha, ta mới không rảnh quản ngươi! Bởi vì ngươi quá phách lối, ta không quen nhìn mà thôi.
Thanh niên áo lam hừ một tiếng.
Ta rất phách lối sao?
Lăng Hàn cười cười:
– Vậy ngươi còn chưa gặp qua thời điểm ta phách lối chân chính rồi!
Nghĩ đến thời điểm ở Nguyên thế giới, hắn khiêu chiến Thiên Tôn, đối địch với quái vật Cuồng Loạn diệt thế, khi đó mới gọi là bá khí.
Hiện tại hắn đã thu liễm bao nhiêu?
Lăng Hàn lắc đầu, hắn cũng lười để ý tới loại tiểu nhân vật :
Thanh niên áo lam đang kêu gào, nhưng Lăng Hàn không hề để ý, đám người gần đó lắc đầu.
Thì ra là gia hỏa trứng dái mềm.
Trong giới võ đạo, làm người ta xem thường nhất chính là sợ chiến.
Ngươi có thể chiến bại, nhưng ngươi không có dũng khí đánh một trận? Ha ha.