Văn Nhân Lương Bình đã lâm vào cảnh sơn cùng thủy tận, mà La Hoa Đường còn không xuất thủ tương trợ, như vậy hắn có thể chống đỡ mấy chiêu?
Lăng Hàn phát động Phượng Dực Thiên Tường, hắn nhanh chóng đuổi kịp Văn Nhân Lương Bình, song quyền oanh kích liên tiếp.
Banh! Banh! Banh!
Ba quyền đều đánh vào lưng Văn Nhân Lương Bình, năng lượng hủy diệt xông vào trong cơ thể Văn Nhân Lương Bình, cũng tạo thành đả kích trí mạng lên đối thủ.
Phốc, Văn Nhân Lương Bình phun ra một ngụm máu tươi, thân thể hắn ngã nhào xuống đất.
Chết.
Đến chết hắn vẫn to mắt nhìn chằm chằm vào mặt La Hoa Đường, giống như ở đang nói đây là diễn kịch hay sao, diễn đến mạng không còn?
La Hoa Đường không đặt việc này trong lòng, hắn cũng không phải bằng hữu của Văn Nhân Lương Bình, thậm chí hắn vừa mới biết tên của đối phương, cho dù không phải diễn kịch, hắn cần quan tâm sao?
– Ha ha, vậy thì nói một tiếng thật xin lỗi đi.
Hắn nói với thi thể của Văn Nhân Lương Bình:
– Nhưng mà ngươi yên tâm, ta chẳng mấy chốc sẽ tiễn hung thủ giết ngươi xuống địa ngục, hắn isẽ lên đường cùng ngươi.
Lăng Hàn lắc đầu:
– Về khoảng nằm mơ nói sảng, ngươi chính là người trong nghề.
– Ha ha!
La Hoa Đường cười to, nói:
– Ngươi đúng là rất mạenh, Hóa Linh cảnh có thể chém giết Giáo Chủ, từ xưa đến nay, ngươi là người duy nhất. Nhưng mà thực lực của ngươi cũng chỉ mạnh hơn tên kia một chút, cho nên, ngươi vì giết hắn, tất nhiên đã trả cái dgiá không nhỏ.
– Để ta đoán một chút, ngươi còn thừa lại mấy thành chiến lực.
– Bảy thành hay năm thành?
Hắn cao ngạo cười nói:
– Không cần giả vờ trấn định trước mặt ta, ta biết, ngươi chỉ miệng cọp gan thỏ, chỉ cố giả vờ.
A, ngươi cứ diễn tiếp đi.
Lăng Hàn mỉm cười, hắn dùng ngón tay ngoắc ngoắc đối thủ:
– Đến, ngươi có thể lãnh giáo một chút.
– Ha ha, ngươi càng như thế, càng chứng minh ngươi không có bao nhiêu thực lực!
La Hoa Đường thét dài một tiếng, hắn tấn công Lăng Hàn.
Oanh! Oanh! Oanh!
Hai người đại chiến, La Hoa Đường cau mày.
Tại sao chiến lực của Lăng Hàn còn mạnh như vậy?
Hắn đang hồi quang phản chiếu phù dung sớm nở tối tàn?
Nhưng sau khi tái chiến trăm chiêu, Lăng Hàn vẫn sinh long hoạt hổ, lực lượng như sông dài, như biển cả, hoàn toàn không có dấu hiệu hết lực.
La Hoa Đường chấn kinh, gia hỏa này còn dư lực?
Đây là quái thai cỡ nào?
Hắn hít khí lạnh, trong nội tâm càng hối hận mãnh liệt.
Sớm biết, hắn nên liên thủ với Văn Nhân Lương Bình.
– Hối hận rồi?
Lăng Hàn cười nói:
– Lúc đầu chỉ đùa một chút, không nghĩ tới ngươi dễ dàng bị lừa như vậy. Việc này càng chứng minh ngươi là tiểu nhân, cho nên mới sử dụng ác ý phỏng đoán suy nghĩ người khác..
– Người âm hiểm là ngươi!
La Hoa Đường kêu lên, hắn bộc phát chiến lực cấp Giáo Chủ.
Trốn là trốn không thoát, vừa rồi Văn Nhân Lương Bình đã dùng sinh mệnh để chứng minh điểm này, hơn nữa hắn mấy lần truy kích Lăng Hàn đều vô công, từ đó chứng minh tốc độ cực nhanh của Lăng Hàn.
Hắn chỉ có thể bị chết gặm.
Dù sao, trạng thái của hắn đang lúc toàn thịnh, mà Lăng Hàn đã đại chiến sinh tử với một Giáo Chủ, cho dù hắn còn dư lực, chiến lực của hắn còn lại bao nhiêu?
Cho nên, hắn chỉ có thể cắn răng chèo chống, nhất định có thể chèo chống đến lúc Lăng Hàn chống đỡ hết nổi.