Nàng chạy như thế, những người khác nhao nhao đuổi kịp, tất cả đều lao vào cung điện.
– Hừ!
Y Hướng Dương lạnh lùng nhìn Lăng Hàn, hắn quay người chui vào cung điện.
Nhưng lần này hắn là người nổi bật trong tổ Chân Hoàng, thực lực của hắn đứng trước mười người mạnh nhất cho nên, hắn co niềm tin rất lớn thu hoạch được Chân Hoàng truyền thừa. So sánh với nhau, đương nhiên truyền thừa trọng yếu hơn, giết Lăng Hàn không quan trọng bằng.
Mấu chốt là, hắn có cảnh giới giống Lăng, Lăng Hàn một lòng muốn chạy, hắn cũng rất khó đuổi kịp.
Đám người Nữ Hoàng đi tới, Đinh Thụ nói:
– Chúng ta đi vào chơi đùa không?
Lăng Hàn cười một tiếng:
– Đến đã đến, đương nhiên phải đi vào.
– Con chim chết bầm kia lại có thể mở cửa cung điện?
Tiểu Thanh Long kỳ quái nói:
– Chẳng lẽ inàng nói dối, kỳ thật nàng cũng không phải là hậu đại Chu Tước, mà là con gái của Chân Hoàng?
Có khả năng.
Thứ nhất, tất cả mọi người chưea từng gặp qua nguyên hình của nàng, thứ hai, nàng đi lại ở nơi này như giẫm vào đất bằng, hỏa diễm đạo tắc không thương tổn, có lẽ chính bởi vì nàng cód huyết mạch Chân Hoàng. Thứ ba, trước kia bày ong nhìn chằm chằm vào nàng, có lẽ chúng muốn thôn phệ huyết mạch của nàng.
Thứ tư, việc này càng rõ ràng, nàng mở ra cánh cửa mà Đế tử cũng không cách nào mở ra.
– Sau khi bắt được nàng phải thẩm vấn thật tốt.
Lăng Hàn gật đầu.
Bọn họ đi lên phía trước, cũng tiến vào cửa cung điện.
Hơi do dự một chút, Lăng Hàn dậm chân tiến vào cung điện.