Năng lượng hủy diệt tàn phá bừa bãi, Từ Hữu Khuyết hắn bị đánh thành cặn bã, Thế Tử Phù không phát huy tác dụng.
Từ Hữu Khuyết chết không nhắm mắt.
Dù cho tử vong trong nháy mắt, hắn vẫn không tin Lăng Hàn thật có can đảm giết mình, hơn nữa ngay cả Thế Tử Phù cũng không có chút cơ hội nào.
– Ta có thể khống chế trận pháp sao?
Lăng Hàn nói với Tiểu Hồng Điểu.
Tiểu Hồng Điểu gật đầu, nói:
– Ta giao quyền khống chế cho ngươi.
Chỉ qua một hồi, Lăng Hàn lại đột nhiên sinh ra cảm giác mình dung nhập vào trong cung điện, hình như cung điện này trở thành một phần thân thể kéo dài của hắn.
Cũng giống như khống chế.
Đối với Lăng Hàn mà nói đây là chuyện dễ dàng, một ý niệm đã bao phủ toàn bộ cung điện.
Hắn phát hiện có thật nhiều người đang đi về hướng này.
Hiển nhiên, hắn vừa rồi đánh giết Từ Hữu Khuyết không có tiêu phí quá nhiều thời gian nhưng cũng kinh động một ít người.
Hắn còn nhìn thấy Y Hướng Dương, nhưng khi hắn đặt lực chú ý vào Y Hướng Dương, đối phương cũng dừng động tác và ngờ vực nhìn chung quanh.
Hiển nhiên, hắn cảm ứng được một tia không ổn.
Không hổ là Hóa Linh thất biến, sức cảm ứng thật sự mạnh mẽ.
– Dừng lại.
Lăng Hàn nhẹ nhàng lẩm bẩm, hắn khống chế trận pháp, lập tức, đám người xông lên như gặp phải bức tường vô hình, mặc cho bọn họ tiến lên thế nào cũng không được.
Hắn mỉm cười, những người khác hắn không thèm để ý, nhưng mà, hắn muốn tính sổ với Y Hướng Dương.
Một bên khác.
Y Hướng Dương nhíu mày, hắn cảm ứng chính mình đang bị giám thị, nhưng hắn nhìn chung quanh nhưng không phát hiện cái gì.
Ảo giác của mình?
Trong lòng của hắn khẽ động, quát:
– Đi ra, đừng tưởng rằng có thể ẩn giấu hành tung trước mặt ta!
Sau khi hắn quát một tiếng, bốn phía lại là không có dị động.
Không mắc mưu?
Y Hướng Dương trầm ngâm, chẳng lẽ mình thực sự sinh ra ảo giác.
Ba, ba, ba, đúng lúc này, hắn nghe được tiếng bước chân.