Chư Đông Khôi cất bước tiến lên, hắn nghênh tiếp hỏa long, hắn vươn tay bắt lấy hỏa long, sau đó hai tay phát lực, ba, hỏa long bị hắn xé nát.
Khốn kiếp, quá bạo lực.
Lăng Hàn cảm thấy da đầu run lên, Chư Đông Khôi mạnh như thế nào?
Không không không, Chư Đông Khôi này chính là ý một đám ý niệm của Thiên Lạc Thánh Hoàng biến thành, một đám ý niệm trong đầu đã cường đại như thế, từ đó có thể tưởng tượng Thánh Hoàng lúc trước mạnh đến mức nào.
Chư Đông Khôi vứt bỏ hỏa long, hắn lao tới tấn công Ly Hỏa Thánh Nhân, hai tay của hắn vung vẩy, vô tận đạo tắc hóa thành kiếm chém về phía Ly Hỏa Thánh Nhân.
Hắn mạnh bao nhiêu?
Chỉ dùng Chân Ngã cảnh mà nói, Đế thuật trong tay hắn có thể phát huy ra chiến lực thập nhị trọng thiên, đặt trong Thánh Nhân cảnh còn mạnh hơn lẽ thường.
Oanh! Oanh! Oanh!
Mấy chiêu mà thôi, Ly Hỏa Thánh Nhân đã bị áp chế, trong trận chiến cùng giai, Chư Đông Khôi mạnh đến nổi không có thiên lý.
Chỉ mười bảy chiêu, Chư Đông Khôi một cước đá Ly Hỏa Thánh Nhân bay ra xa.
Ly Hỏa Thánh Nhân ổn định thân thể, khóe miệng của hắn xuất hiện một tia máu tươi, ngực hắn bị đá trúng một cước, hắn bị đá bay ra ngoài, hình tượng của hắn cũng thay đổi, việc này cũng làm người ta chú ý.
Tiếp theo.
Chư Đông Khôi thản nhiên nói.
Ly Hỏa Thánh Nhân bại, chỉ mười bảy chiêu mà thôi.
Khó trách Chư Đông Khôi dám buông hào ngôn, chỉ cần tiếp được trăm chiêu của hắn là vượt qua kiểm tra.
Phải biết rằng có thể thành Thánh giả, có người nào không phải thiên tài trong thiên tài?