Lăng Hàn đi đến bên ngoài Cửu Dương Thánh Địa, chỉ thấy sắc mặt Mạo Vân Thiên tái nhợt đứng đó, sắc mặt hắn khó coi tới tận cùng.
Đổi thành người nào cũng khó chịu như ăn con ruồi, khốn kiếp, thê tử bị nam nhân khác cướp đi vào đêm tân hôn, đã qua vài tháng rồi, có phải bị chơi rồi hay không?
Nghĩ đến hình ảnh này, Mạo Vân Thiên muốn giết người.
Gia hỏa ghê tỏm, chỉ là Sinh Đan cảnh mà thôi, hắn có thể bắt người trước mặt mình, mình bị nhục nhã cỡ nào?
Lăng Hàn, nhanh giao người ra đây!
Sau khi nhìn thấy Lăng Hàn, sắc mặt tái nhợt của Mạo Vân Thiên biến thành màu xanh, hắn tưởng tượng trên đỉnh đầu của mình đã biến thành một thảo nguyên đầy cỏ xanh.
Cừu nhân gặp mặt đặc biệt đỏ mắt, hơn nữa còn là gian phu đáng chết!
Lăng Hàn cười nhạt một tiếng: Ngươi thật ngây thơ, nếu như muốn giao người, ta còn đi cướp dâu làm gì? Lại nói, Tống sư muội có tay có chân, nàng là người tự do, muốn đi nơi nào đều là chủ ý của nàng, ngươi hỏi ta làm gì? Lăng Hàn, ngươi được lắm, dám làm không dám nhận sao?
Mạo Vân Thiên giận dữ hét lớn.
Lăng Hàn phất tay: Ta dám làm không dám nhận hay không, cần ngươi đánh giá ta sao?
Nghe nói như thế, các đệ tử Cửu Dương Thánh Địa cười lớn, đúng vậy, Lăng Hàn dám nhận hay không, cần Mạo Vân Thiên kết luận sao? Người ta có thể đánh phế cả Đế tử, ngươi là thứ gì chứ?
Mạo Vân Thiên tức giận run rẩy, hai tay chăm chú địa nắm thành nắm đấm, hắn lạnh lùng nhìn xem Lăng Hàn, nói: Lăng Hàn, ta muốn quyết đấu với ngươi! Ngươi cao hơn ta một đại cảnh giới, lại hơn ta cả trăm tuổi, không biết xấu hổ quyết đấu với ta?