Lăng Hàn tức giận.
Ngươi muốn nhục nhã ta?
Hắn vận dụng sát khí trùng kích tấn công, sát khí không nhìn khoảng cách, nó đánh thẳng vào thức hải của Chung Thiên.
A…
Cho dù ý chí của Chung Thiên kiên định như sắt, sau khi bị sát khí trùng kích đánh trúng vẫn thống khổ, hắn ôm đầu rên rỉ, chỉ riêng điểm này cũng thấy được hắn bất phàm.
Bởi vì bị ảnh hưởng nên một chưởng của hắn lệch vị trí, còn không biết đánh đi nơi nà.
Nhìn thấy việc này, tất cả mọi người lắc đầu, cảm thấy Chung Thiên quá yếu.
Bọn họ cũng không biết sát khí trùng kích khủng bố, chỉ thấy Lăng Hàn chưa xuất chiêu nhưng Chung Thiên đã loạn trận cước, một chưởng còn đánh hụt, bản thân lộ ra vẻ mặt thống khổ, chỉ có chút thực lực như vậy còn không biết xấu hổ đứng ra? Đáng giận!
Chung Thiên đã khôi phục lại, hắn hét lớn một tiếng, ngay sau đó điên cuồng tấn công Lăng Hàn.
Bành! Bành! Bành!
Hắn rất cường đại, một kích này mang theo sương mù gấp khúc giống như hỗn độn khi thiên địa sơ khai, vô cùng cổ xưa và cường đại, người nào nhìn thấy cũng cảm giác nội tâm mát lạnh.
Thì ra thực lực của hắn mạnh như vậy! Nhìn lầm hắn, thì ra hắn rất mạnh! Không thua Dịch Viện Dung! Không đúng, hắn còn mạnh hơn cả Dịch Viện Dung. Đúng, nếu như hắn chỉ có thực lực tương đương Dịch Viện Dung, hắn đứng ra làm cái gì?