Hắn vừa nói lời này, khóe miệng mọi người co giật.
Vừa rồi ai nói hắn sợ?
Sợ cái rắm!
Ha ha, còn bảo hắn thay đổi thái độ, hắn thay đổi không phải vì sợ, mà là vì hắn còn cuồng vọng hơn trước.
Đáng giận, quá đáng giận.
Thích Vĩnh Minh tức giận, nói:
Lăng Hàn, ngươi đúng là gian ngoan mất linh.
Lăng Hàn cười nói: Các ngươi đều nhắm vào ta, một hồi nói muốn trấn áp, một hồi muốn siêu độ ta, ta cần khách khí với các ngươi? Là ta ngốc hay các ngươi quá đê tiện?
Mọi người rất tức giận, đám người phía dưới trừng mắt nhìn Lăng Hàn. Đã như thế, ngươi phải gánh chịu hậu quả từ lời nói của mình!
Thích Vĩnh Minh hừ lạnh một tiếng, hắn đánh một chưởng về phía Lăng Hàn.
Phật tử ra tay, hiệu quả hoàn toàn khác biệt!
Oanh!
Một chưởng này phóng đại vô hận, một chưởng ấn màu xanh đánh vào người Lăng Hàn như một ngọn núi lớn.
Lăng Hàn quan sát cẩn thận, bàn tay này cũng không phải là bí lực biến thành, chính là tay của Thích Vĩnh Minh, không biết hắn vận dụng thủ đoạn gì lại có thể phóng đại lớn như thế.