Lăng Hàn dùng thần thức truyền âm với Đại Hắc Cẩu, bảo nó dò xét một chút, với tính cách đê tiện của Đại Hắc Cẩu, có lẽ nó sẽ tìm ra bí mật gì đó.
Đại Hắc Cẩu gật đầu rời đi, nó kêu lên:
Hổ ca, chờ ta một chút.
Lăng Hàn chắp hai tay sau lưng, hắn dự định đi dạo khắp nơi, hắn muốn xem trong núi này có tiên dược hay không.
Hiện tại hắn nắm giữ địa mạch tương đương trải rộng tai mắt khắp thế giới này, tỷ lệ tìm được tiên dược là rất cao. Lăng Hàn!
Một giọng nói vang lên.
Lăng Hàn dừng bước lại, quay đầu nhìn.
Đó là nam tử trẻ tuổi, dáng người cao lớn, trên cổ có lông tơ màu vàng vừa to vừa dài, hơn nữa còn là lông xù. Ta chính là Thi Nguyên.
Nam tử này cao ngạo nói. Liên quan gì tới ta!
Lăng Hàn nói.
Nếu đối phương nói chuyện khách khí, đương nhiên hắn sẽ bình tâm nói chuyện, nhưng gia hỏa này vừa gặp mặt đã cao ngạo như vậy, khách khí với hắn làm cái rắm gì.
Thi Nguyên sững sờ, không nghĩ tới Lăng Hàn lại nói chuyện như vậy.
Hắn hừ một tiếng: Ta chỉ nói một câu, ta đến từ Tây Thiên vực! Ngươi thiểu năng trí tuệ sao?