Hậu Khánh Bạch cực kỳ hối hận, nhưng bây giờ đã chậm.
Hắn hận chính mình tại sao lại vội như vậy, vì cái gì không chờ những người khác đối phó Lăng Hàn, nhất định phải khiêu khích Lăng Hàn tại đây, nhất định phải tự thân lên trận.
Đừng có giết ta!
Hắn run rẩy nói: Ta có thể cho ngươi tiền, rất nhiều rất nhiều tiền, còn có bảo vật! Phụ thân ta là đại năng cấp Giáo Chủ, cho dù ngươi muốn bảo vật gì, hắn cũng có thể cho ngươi.
Lăng Hàn vỗ vai của hắn, nói: Đừng sợ, con người của ta rất dễ nói chuyện.
Hậu Khánh Bạch lộ ra vẻ mừng rỡ, hóa ra Lăng Hàn là người yêu tài, như vậy cũng tốt làm, hắn chưa bao giờ thiếu tiền tài. Ta nhất định sẽ làm cho ngươi hài lòng.
Hắn nói. Ừm!
Lăng Hàn gật đầu, một bàn tay vỗ xuống mang theo năng lượng hủy diệt, trong nháy mắt năng lượng hủy diệt lan từ đầu vai Hậu Khánh Bạch xuống toàn thân của hắn.
Gương mặt Hậu Khánh Bạch mang theo thần thái không tưởng tượng nổi, ngươi không phải đáp ứng tha ta không chết hay sao? Quên nói cho ngươi, con người của ta càng thích nói giỡn.
Lăng Hàn cười nói: Thay đổi quá nhanh, rất kích thích đúng không?
Kích thích con em gái ngươi.
Hậu Khánh Bạch muốn mắng chửi nhưng không thể phát ra âm thanh, hắn đã bị năng lượng hủy diệt chôn vùi sinh cơ, thân thể ngã xuống đất và biến mất hoàn toàn. Lăng Hàn, thật xin lỗi.
Bích Tiêu công chúa thấp giọng nói, nguyên nhân là do nàng, nếu không Lăng Hàn cũng không đối đầu với Hậu Khánh Bạch, cũng không cần phải giết nhiều người như thế.