Lăng Hàn tin tưởng phán đoán của mình, đây là một lần khảo nghiệm tâm linh và ý chí, nếu không đủ kiên định, như vậy chỉ có thể nhìn “cung điện” mà than thở.
Hắn bóc lột thành quả lao động của tiểu la lỵ một chút, hắn đang ăn nhưng không dừng bước.
Việc này làm Đường Vân Nhi tức giận kêu to, kém chút xông lên liều mạng.
Cũng may, tiểu la lỵ vẫn nói thông được.
Dù nàng cho rằng Lăng Hàn lãng phí công sức, hắn vẫn đi quanh quẩn, làm sao có khả năng phá trận?
Ai, gặp một kẻ ngu nha!
Nàng nhún vai, vừa liếm láp kẹo sữa, vừa nhìn Lăng Hàn biểu diễn.
Lăng Hàn không đặt trong lòng, hắn chỉ kiên trì theo phán đoán của mình, đi theo dẫn dắt tâm linh.
Một ngày trôi qua rất nhanh, nơi này không thấy ánh mặt trời nhưng có ánh sáng tồn tại, tự nhiên có thể biết lúc này đã qua bao nhiêu ngày.
Lăng Hàn không ngừng tu luyện, hắn vẫn kiên trì. Lăng Hàn, ngươi là đồ đần mạnh nhất.
Tiểu la lỵ không có bội phục nghị lực cứng cỏi của Lăng Hàn, ngược lại còn ngồi châm chọc.
Lăng Hàn chỉ cười ha ha, đi cả ngày, thân thể hắn mệt nhọc nhưng hắn không hề dừng lại.
Lúc này, một ngày trôi qua.
Tiểu la lỵ phi thường bất mãn, vì cái gì nàng nhất định phải phụ trách nấu cơm cho mình và Lăng Hàn?
Người ta là bé cưng đấy, có biết không?
Lăng Hàn triệt để làm chưởng quỹ vung tay, nàng có biện pháp nào, cũng không thể nhìn mình chết đói. Lăng Hàn xấu xa, Lăng Hàn đáng chết, ta muốn đâm người giấy của ngươi mỗi ngày.
Đường Vân Nhi nói thầm.
Ba ngày, bốn ngày!
Liên tục đi bốn ngày, không ngủ không nghỉ, cho dù thể phách Lăng Hàn mạnh mẽ nhưng vẫn mệt nhọc, hắn có xúc động muốn ngủ.
Nhưng lúc này ngã xuống, chẳng phải phí công nhọc sức rồi? Lăng Hàn, đầu óc ngươi toàn cơ bắp, chẳng lẽ ngươi không có suy nghĩ qua, cách làm như vậy là phí công hay sao? Vậy ngươi lãng phí thời gian càng nhiều!
Tiểu la lỵ chịu không được.
Quá nhàm chán, nơi này không có cái gì khác, hơn nữa cảnh sắc đều như nhau, nàng có cảm giác buồn nôn.
Nếu không phải mình không năng lực gánh vác thủy áp, nàng đã sớm lên bờ.