Nam châm sắp vỡ.
Lăng Hàn vội vàng phấn chấn, năng lượng hủy diệt tăng lên.
Tinh thần lực của hắn đã gần hao hết, lại không thể đánh phá nam châm, hắn thật sự không có biện pháp.
Thậm chí, hắn hiện tại đã vượt qua siêu phụ tải, cũng cảm thấy đầu đau như nứt ra.
Nới lỏng, nới lỏng, nới lỏng, Lăng Hàn dùng sức giãy giụa, hắn cũng đứng lên, hai khối nam châm hợp lại với nhau nhưng bây giờ lại dùng lực kéo một cái, hắn phát hiện nam châm tách ra dễ dàng.
Bởi vì bị năng lượng hủy diệt phá hủy kết cấu nghiêm trọng, từ lực sẽ không mạnh.
Lăng Hàn đỡ không nổi, hắn vội vàng tiến vào trong Dưỡng Nguyên Hồ Lô, trong nháy mắt đi vào, hắn nhìn thấy nơi xa có một tia sáng.
Tại sao sâu dưới đáy hồ lại có tia sáng.
Mang theo một suy nghĩ mơ hồ, Lăng Hàn tiến vào trong hồ lô liền lập tức ngất đi, trong mơ hồ, hắn nghe thấy Đường Vân Nhi đang gọi, thối Lăng Hàn, tại sao ngươi thảm như vậy, ngươi không được ngất đi, bằng không ai nấu cơm cho ta ăn…
Đứa trẻ chết dầm này, chỉ biết ăn, trở về nhất định trừng trị nàng.
Cuối cùng hắn đã hôn mê bất tỉnh.
Không biết hắn ngủ trong bao lâu, Lăng Hàn có cảm giác buồn bực và tỉnh lại.
Lăng Hàn, ngươi đang giở trò quỷ gì thế!
Đường Vân Nhi nhe răng, nói: Ngươi nghĩ quẩn nhảy hồ, có quan hệ gì với ta, tại sao mang theo ta nhảy vào hồ?
Nàng đã đi ra ngoài một lần, lại kém chút bị thủy áp ép thành thịt nát, may mắn trên người nàng còn có bí bảo, kịp thời phát huy tác dụng, từ đó nàng mới có thể trốn vào trong hồ lô.