Trương Khải Hoa vội vàng rút lui, hắn thoát khỏi vòng chiến và thu kiếm, nói:
Ta không phải là đối thủ của ngươi.
Thời điểm nói ra câu này, gương mặt hắn tối tăm.
Nhưng thân là một tên thiên tài, nếu như thua mà không dám nhận, vậy hắn không có tư cách tiến thêm một bước.
Nhưng Trương Khải Hoa vẫn tràn ngập lòng tin, hắn chỉ bị áp chế tu vi, nếu như tái chiến lúc Trúc Cơ cảnh, hắn tuyệt đối sẽ không kém, bởi vì chiến lực của hắn đứng thứ hai mươi chín trong thế hệ trẻ, thậm chí còn mạnh hơn.
Vượt qua Tiên môn, có khả năng để thiên tài biến thành phế tài, cũng từ phế tài biến thành phế vật.
Lăng Hàn gật đầu, thực lực thiếu niên không yếu, hơn nữa cũng xem như quang minh lỗi lạc, hắn cũng mất đi vài phần địch ý.
Ba!
Trương Khải Hoa đưa tay phải ra, hóa thành chưởng đao trảm vào tay trái của mình, tiếng xương đứt gãy vang lên, cánh tay trái của hắn rủ xuống, hiển nhiên xương cốt đã bị chém đứt.
trên trán hắn đổ mồ hôi lạnh, nói: Lần sau gặp lại, hi vọng ngươi đã bước vào Tiên đồ, có thể thống thống khoái khoái đọ sức một trận.
Lăng Hàn kinh ngạc, kỳ thật hắn dự định thả đối phương, Trương Khải Hoa rất có cá tính, trực tiếp đánh gãy một tay của mình.
Loại người này đáng gia kết giao.
Hắn gật đầu, cười nói: Tốt, lần sau đánh tiếp, chúng ta luận bàn một hồi… Đây!
Lăng Hàn ném ra một bình đan dược.
Trương Khải Hoa tiếp nhận, kinh ngạc nhìn Lăng Hàn. Thuốc trị thương.
Lăng Hàn nói.
Trương Khải Hoa gật đầu, hắn tươi cười, trực tiếp đổ ra một viên ăn vào, cho thấy hắn tín nhiệm Lăng Hàn rất mạnh. Tiểu bạch kiểm, cẩn thận có độc.
Tiểu la lỵ nói, nàng là người chỉ sợ thiên hạ không loạn.