Mặc dù hỏa diễm quái bên ngoài không mạnh, cho dù thế nào cũng có thực lực Tầm Bí cảnh, lại bị thiếu niên kia một kiếm chém chết, nói rõ thiếu niên này thực lực phi phàm.
Đúng lúc này, thiếu niên chậm rãi đứng dậy, hắn không giống thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi, tốc độ rất chậm, sau khi đứng lên còn tỉ mỉ sửa góc áo, dường như không cho phép có bất cứ nếp nhăn nào.
Giả vờ.
Tiểu la lỵ nói thầm: Là kẻ hình người dạng chó, trang bức (1) quá mức sẽ bị sét đánh.
Thiếu niên đối diện làm như không nghe thấy, sau khi hắn chỉnh lí quần áo xong, lúc này mới nhìn về phía Lăng Hàn, nói: Ngươi chính là Lăng Hàn?
Lăng Hàn cũng đồng ý cách nhìn của tiểu la lỵ, thiếu niên quá trang bức.
Không phải sao?
Nếu không phải trang bức, nếu ngại bẩn còn ngồi dưới đất? Ngươi đã ngồi dưới đất, khi đứng lên cứ phủi mông là được rồi còn gì?
Lăng Hàn cười nhạt một tiếng: Trừ người anh minh thần võ giống ta ra, còn có người thứ hai gọi là Lăng Hàn sao?
Hắn cũng đủ trang bức.
Tiểu la lỵ khinh bỉ nhìn hắn, ánh mắt thiếu niên cầm kiếm mang theo ác ý. Ta là Trương Khải Hoa, được người khác ủy thác, chuyên tới đây giết ngươi.
Thiếu niên nhắc mũi kiếm lên, mắt sáng ngời như sao.