Đã nhìn ra vấn đề, có một pho tượng đá có thể tránh thoát thần thức cảm ứng, hơn nữa còn có thể che đậy đại não, vì sao hắn có thể ý thức được thiếu đi một pho tượng.
Lăng Hàn tin tưởng, trừ hắn ra, chí ít không có người thứ hai dưới Tiên đồ nhìn ra điểm này.
Hắn dựa vào sinh linh lực vô tận trong cơ thể tạo thành thế giới tạm thời, lúc này mới ý thức được điểm không ổn, những người khác có khả năng này hay không?
Nhưng vấn đề lại nằm ở điểm này, rốt cuộc là pho tượng đá nào.
Lăng Hàn mở to mắt quan sát, bất cứ tượng đá nào cũng không có điểm gì đặc biệt, lại vận chuyển thần thức dò xét nhưng không khớp, dường như trong cõi u minh có thứ gì đó ngăn cản hắn.
Hắn nhìn sang Hồng Thiên Bộ, nhìn thấy gương mặt đối phương mờ mịt, chau mày, hiển nhiên hắn không phát hiện ra điểm không ổn.
Lúc Hồng Thiên Bộ nghĩ ra, tượng đá đã hoàn toàn tương tự, đó là vấn đề vận khí, việc này làm hắn xoắn xuýt.
Qua một lúc, Hồng Thiên Bộ đã có lựa chọn.
Bởi vì hắn tin tưởng vào vận khí của mình, vận khí nhất định sẽ mang lại đại cơ duyên cho hắn.
Ta chọn bức tượng này.
Hồng Thiên Bộ chỉ vào một pho tượng đá.
Tiểu Thạch Đầu Nhân gật đầu, nó hất tay ném một khối đá cho Hồng Thiên Bộ: Đây là phần thưởng của ngươi, ngươi có thể đi xuống. Cực Đạo Huyền thạch!
Hồng Thiên Bộ nhìn thấy liền kinh hô, đôi mắt tỏa ta tia sáng nóng bức.