Tiểu Thạch Đầu Nhân nói chuyện cực kỳ kiêu ngạo, kiêu ngạo tới từ nội tâm, cũng tới từ linh hồn.
Lăng Hàn khẽ giật mình, Tổ Vương?
Hầu ca cũng đã nói, tổ tiên của hắn là một vị Tổ Vương, vô địch tinh không, thống lĩnh một thời đại.
Bàn Thạch Tổ Vương cũng là tồn tại như vậy?
Bàn Thạch đại nhân vốn là một khối đá tỏng thiên địa, trải qua vô số năm sau, hắn mở ra một tia linh trí, chậm rãi hấp thu lực lượng thiên địa, đi lên đại đạo, cuối cùng đánh thắng tất cả cường địch cùng thời đại, thành tựu mạnh nhất.
Tiểu Thạch Đầu Nhân tiếp tục nói, ngữ khí cực kỳ kiêu ngạo.
Khó trách nơi này đều là tảng đá, nếu Bàn Thạch Tổ Vương là tảng đá đắc đạo, chuyện này cũng giải thích rõ ràng.
Chỉ là một khối đá lại có thể trở thành người mạnh nhất, hắn cần phải trả giá lớn cỡ nào?
Lăng Hàn mỉm cười: Cho nên, căn cốt, thiên phú của ta thường thường, ngày sau chưa hẳn không thể không thành Tổ Vương.
Tiểu Thạch Đầu Nhân muốn phản bác, ngươi cho rằng Tổ Vương là cái gì, không biết bao nhiêu thiên tài tuyệt diễm đều ngã trước ngưỡng cửa đó, ngươi dựa vào cái gì tự tin như vậy?
Nhưng lúc trước nó còn lấy Bàn Thạch Tổ Vương làm ví dụ, ngay cả tảng đá cũng có thể đắc đạo, vậy tại sao Lăng Hàn lại không được?
Phải biết, cơ sở của gia hỏa này còn vượt qua tất cả thiên tài mà nó từng gặp.