Lăng Hàn đi theo Chu Kỳ nhưng không phải hoàng cung, mà là vùng ngoại ô.
Xem ra, Chu Kỳ thật sự rất được Trần Phong Viêm tín nhiệm, bởi vì các hoàng tử cũng không biết vị trí Trần Phong Viêm bế quan.
Lăng đại nhân, ngươi thật sự được bệ hạ xem trọng, phải biết, từ khi bệ hạ bế quan, hắn chưa từng gặp ai.
Chu Kỳ hâm mộ.
Lăng Hàn chỉ cười một tiếng: Chu đại nhân, ngài mới là đệ nhất tâm phúc bên cạnh bệ hạ? Lão nô chỉ tận trung với cương vị, toàn tâm toàn ý làm việc vì bệ hạ.
Chu Kỳ vô cùng khiêm tốn.
Lăng Hàn vẫn không hiểu vì sao một đại cao thủ như hắn lại cam tâm vào hoàng cung làm thái giám, rõ ràng trước Tầm Bí cảnh thế nhưng là cực kỳ hiếm có.
Được rồi, đây là việc tư của người ta.
Hai người đi tới chân núi, tiếp tục leo núi, sau khi đi lên đỉnh núi, Chu Kỳ bảo Lăng Hàn chờ một lát, hắn tiến lên xin chỉ thị của Trần Phong Viêm.
Qua một lúc, chỉ thấy Trần Phong Viêm xuất hiện, hắn mặc y phục thường ngày giống như người thường.
Lăng Hàn vội vàng ôm quyền nói: Bái kiến Thánh Hoàng.
Nội tâm hắn cảm thấy kỳ quái, bởi vì hắn cảm thấy trạng thái của Trần Phong Viêm có phần cổ quái, hắn hiếu kỳ và mở nhãn thuật, lại giật mình, bởi vì Trần Phong Viêm là một đám năng lượng cấu thành, căn bản không phải thực thể. Đây là hóa thân của trẫm, cũng không phải thực thể.