Vẫn Mơ Về Em

Chương 75: Ngoại truyện - Tâm sự


Năm đó, vì việc điều động công tác của bố, gia đình

hắn phải chuyển tới thành phố A. Căn nhà mới mua còn chưa sửa xong nên gia đình

hắn ở tạm trong căn hộ tập thể của cơ quan bố.

Năm đó, hắn đã là một cậu thiếu niên nhanh nhẹn, cao

ráo, đẹp trai, qua cử chỉ vóc dáng có thể phần nào thấy được vẻ đào hoa phong

lưu. Từ bọn con gái ở trường đến bọn thiếu nữ cùng khu đều rất si mê hắn. Đứa

nào đứa nấy thấy hắn đều mắt hau háu, miệng đầm đìa. Thế nhưng, vẫn có một

người chẳng bao giờ thèm để ý đến sự tồn tại của hắn.

Dù vẻ đẹp trai, hào hoa của hắn là không thể phủ nhận,

nhưng đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy hoài nghi về bản lĩnh của chính mình.

Trước kia, dù đi đến đâu hắn đều là tâm điểm của mọi sự chú ý. Hắn đã qua quen

với ánh mắt yêu mến, sùng bái, ngưỡng mộ của những người xung quanh. Trước kia,

hắn còn thấy khó chịu với những ánh mắt đầy ái mộ lúc nào cũng như tia X rọi

thẳng về phía mình, nhưng giờ đây hắn hoàn toàn có thể dửng dưng vờ như không

thấy gì hết, khinh khỉnh không thèm đoái hoài tới. Nhưng hắn càng như vậy thì

những cô gái kia lại càng say mê hắn điên cuồng.

Chỉ ngoại trừ một người.

Mỗi lần tình cờ gặp nhau, chỉ có hắn nhìn thấy cô, còn

cô dường như không hề nhìn ra hắn.

Lúc đầu, hắn tưởng rằng cô cố tình làm vậy, tưởng cô

đang giở chiêu thả con săn sắt bắt con cá rô. Hắn cho rằng, cô làm ra vẻ không

để tâm đến hắn chính là để thu hút sự chú ý của hắn. Tuy nhiên, qua ba lần chạm

mặt, cuối cùng hắn cũng phát hiện ra, cô nàng không hề giả vờ mà thực sự là

không nhìn rõ hắn thật.

Hắn để ý đến cô lần đầu tiên khi đến tiệm cơm gần nhà

ăn trưa. Gọi món xong, đang ngồi chờ, hắn bỗng nghe thấy một giọng ca lạc điệu,

kinh khủng đến tiêu hồn bạt vía. Lần theo âm thanh đó, nhìn ra sạp báo bên

ngoài tiệm cơm, hắn thấy một cô gái, tay cầm quyển Tri

âm, đang chúi đầu vào trang cuối cùng ngân nga hát.

Cô gái ấy hướng thẳng về một kẻ đang ngồi trong tiệm

cơm này, chính là hắn.

Hắn cười mỉa. Dạo này bọn con gái trong trường nghĩ ra

đủ thứ trò, bày ra mọi cách nhằm tiếp cận hắn. Nhưng hắn cảm thấy, không đứa

nào trong đám đó có thủ đoạn quyết liệt và man rợ như cô này.

Dùng một giọng hát như ma kêu quỷ gào để thu hút sự

chú ý của hắn, phải gọi là quyết một phen sống mái đây. Nhưng cũng phải nói

rằng, cô nàng đã thành công, hắn quả thực đã chú ý đến cô ta.

Hắn đang ngồi đợi cô gái thực hiện bước tiếp theo -

tiến tới nói với hắn rằng "Chúng ta có thể làm quen được không?" thì

bỗng nghe tiếng bà chủ tiệm cơm hét lên: "Tô Nhã, bà cô trẻ ơi! Cháu cố

tình đến phá hoại việc làm ăn buôn bán của nhà dì có phải không? Giọng hát truyền

cảm của cháu khắp nơi ai mà không biết, thử nói xem, có ai nghe cháu hát xong

mà vẫn nuốt nổi cơm cơ chứ. Làm ơn đừng có hát nữa, xem như dì cầu xin cháu gái

đấy!"

Khách khứa trong tiệm đều bật cười. Hắn cũng nhếch

miệng cười theo.

Cô gái nghe vậy bùng nổ xông vào tiệm cơm. Khóe miệng

đang vểnh lên tủm tỉm cười của hắn lập tức biến hóa thành một đường cong đầy

mỉa mai.

Tới rồi đây.

Nhưng từ lúc đi vào trong tiệm cơm, cô ta chẳng buồn

nhìn hắn lấy một lần, chỉ luôn miệng buôn chuyện tối trời tối đất với bà chủ quán.

Cho đến khi thức ăn được bê ra cho hắn, cho đến lúc hắn ăn xong, chậm rãi lau

miệng. Móc tiền ra trả, chuẩn bị rời khỏi tiệm, cô ta vẫn chẳng thèm liếc hắn

lấy một lần. Từ đầu đến cuối, cô nàng chỉ tít mắt cười nói ha hả với bà chủ

quán.

Hắn không thể không thầm nghĩ, cô này còn trẻ như vậy

mà bệnh nói nhiều đã trầm trọng thế này rồi sao. Hắn lại không thể không thể

không thầm nghĩ, thế là cũng gặp được một đứa cao thủ hơn chút đỉnh, có thể giữ

được bình tĩnh đến tận bây giờ.

Cuối cùng hắn nghĩ, cứ đợi xem sao, xem rốt cuộc cô ta

có thể kiềm chế không bắt chuyện với hắn đến bao giờ.

Không hiểu sao, từ sau lần đó hắn bất giác để ý đến cô

gái đó, càng để ý càng cảm thấy đó là một cô gái cực kỳ khác biệt. Dáng vẻ ngây

ngô, hoạt bát lại hay cười. Hắn không biết cô ta học trường nào, nhưng chắc

chắn không cùng trường hắn, vì hắn chưa gặp cô ta ở trường bao giờ.

Cô gái đó sống cùng khu nhà với hắn. Có lúc cô buộc

tóc đuôi gà, có lúc thả ngang vai. Lúc nào cũng thấy cô rất tươi tắn vui vẻ,

gặp ai cô cũng lên tiếng chào hỏi, không cười thì thôi, hễ cười là hai mắt lại

cong cong, vẻ hồn nhiên hớn hở không tả nổi.

So với lần đầu tiên, lần thứ hai tiếp xúc, hắn lại

càng thấy nhiều điểm độc đáo và mới mẻ ở cô hơn nữa.

Trên đường về nhà, đi qua một quầy đồ nướng vỉa hè gần

khu tập thể, hắn lại trông thấy cô. Cô đang giúp vợ chồng chủ quầy hàng xiên

rau cải.

Hắn nghĩ ngợi giây lát rồi đi vào tìm một bàn

trống để ngồi, gọi một chai bia và mấy xiên thịt. Nhìn theo dáng cô, hắn hơi

lưỡng lự, rồi gọi thêm hai xiên cải nướng nữa.

Hắn thấy cô đứng phía sau hai vợ chồng chủ quán, bận

cắt từng bẹ rau, cắt nhỏ phần lá, tách từng cuống cải, sau đó lấy chỗ lá vừa

cắt quấn quanh cuống rau, đem phù trúc đã xắt sẵn từ trước gói chúng lại, rồi

lấy que xiên qua, cứ bốn cuộn rau tinh xảo như thế là xong một xiên rau cải

hoàn hảo.

Cô cười tít mắt đưa xiên cải vừa làm xong cho vợ chồng

chủ hàng. Bà vợ vừa đón lấy vừa luôn miệng nói cảm ơn. Người đứng đợi mua thịt

và cải nướng rất đông, đông đến nỗi làm luôn tay cũng không kịp. Nướng xong

xuôi, cô giúp vợ chồng chủ quầy bưng mấy xiên đồ ăn tới trước mặt hắn. Hắn

nghĩ, đến rồi, cơ hội của cô đến rồi, đến mà nói với tôi cô muốn gì đi!

Kết quả hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của hắn, cô vẫn

không thèm nhìn thẳng vào mặt hắn, vội vàng đến, vội vàng đi, vội vàng quay về

tiếp tục với việc xâu cải.

Hắn hơi bị bất ngờ. Có thể hoàn toàn vờ như không thấy

hắn hòng lôi kéo sự chú ý của hắn, rốt cuộc bụng dạ cô gái này thâm hiểm đến

mức nào đây?

Mang theo nỗi hoài nghi, hắn ngồi đấy, chậm rãi ăn

uống. Ăn hết lại gọi thêm. Cô gái ấy lại bưng đồ đến cho hắn. Vẫn không thèm

nhìn hắn. Hắn lại tiếp tục ăn chầm chậm, ăn càng lâu càng tốt. Được rồi, hắn

thừa nhận, đích thực là hắn đang muốn xem xem rốt cuộc ai nhẫn nại hơn ai, rốt

cuộc ai có thể kiềm chế được đến hơi thở cuối cùng!

Nhưng cho đến khi khách khứa về gần hết, trong quầy

chỉ còn lác đác mấy người, cô ta vẫn cứ như thế. Hắn cảm giác mình đã ăn nhiều

đến mức sắp nôn hết ra rồi.

Cô ta lại xiên mấy xiên rau cải nữa, tự mình mang ra nướng.

Nướng xong lại thấy rút tiền ra đưa cho vợ chồng chủ hàng. Hai vợ chồng chủ

quán nói không cần, vừa trả lại vừa nói: "Làm sao như thế được! Cháu đã có

lòng tốt giúp chúng tôi xiên rau, có mấy xiên cho cháu ta lại lấy tiền làm sao

được, không được là không được, tuyệt đối không thể được!"

Cô tủm tỉm cười, đút tiền vào trong tạp dề của bà vợ

nói: "Cô ơi, cô chủ mới đến mới thành phố A, thuê một chỗ nho nhỏ để làm

ăn đã là khó rồi, lại còn phải nuôi một sinh viên đại học nữa! Cô cứ nhận chỗ

tiền này đi, sau này phát đạt, mở cả một nhà hàng hoàng tráng mấy sao, cháu sẽ

đến ăn chực cô chú sau!"

Cuối cùng vợ chồng chủ quán cũng phải nghe theo, đành

nhận tiền của cô gái. Cô cầm mấy xâu cải nướng hớn hở ra về. Từ đầu chí cuối,

cô vẫn chẳng thèm liếc sang hắn lấy một lần.

Lúc trả tiền, hắn không kìm được hỏi vợ chồng chủ

quán: "Cô gái vừa giúp cô chú xâu rau cải là ai vậy?"

Vợ chồng chủ quán bật cười. Ông chồng nói: "Nói

thật, chúng tôi cũng mới chỉ biết cô bé có mấy ngày. Ngày nào cô bé cũng đến

đây mua cải nướng. Hôm nay, đúng lúc đông khách quá, xâu được bao nhiêu bán hết

veo bấy nhiêu, tôi bảo nếu không phiền thì lát muộn hơn một chút quay lại lần

nữa, đợi vãn thì chúng tôi có sẵn hàng hơn. Nhưng cô bé này không nghe, lại đòi

để tự mình xâu đồ. Chúng tôi thấy thế cũng không phiền gì cả nên để cô bé giúp.

Sau đấy, chẳng hiểu sao có cô bé đến mua hàng thì khách khứa càng đông, thế là

thành ra cô ấy lại giúp chúng tôi tiếp tục xâu cải cho khách."

Bà vợ tiếp lời: "Cô bé này đúng là thú vị đáng

yêu. Cô bé có vẻ thích được khen, mới khen nó mấy câu nó đã giúp mình nhiệt

tình. Tôi chỉ nói một câu là nó thái miếng rau rất vuông vắn, thề là nó liền

xắn tay áo lên giúp tôi xiên đồ luôn, làm tôi ngại quá! Ha ha ha!"

Nghe tiếng cười sảng khoái của vợ chồng chủ quán, hắn

bỗng thấy có chút rung động. Cô gái này thật là, thật là vô cùng kỳ lạ.

...

Mỗi khi nhớ đến cuộc chạm trán lần thứ ba với cô, một

kẻ vốn dĩ xưa nay chẳng mấy khi biết cười như hắn cũng phải bật cười.

Hôm đó, khi hắn nhìn thấy cô, cô đang ngồi sau một

quầy rau to tướng trong khu chợ dân sinh gần khu tập thể. Mồm vanh vách dưa

chuột bao nhiêu tiền một cân, cải trắng bao nhiêu tiền một cân, khoai tây, đậu,

cà tím mỗi loại bao nhiêu tiền một cân.

Hắn vừa cười vừa nghĩ, công năng của cô gái này đúng

là lớn thật. Vừa lắm lời, vừa có thể giúp người ta xâu rau, bây giờ lại còn bán

được cả rau nữa.

Hắn lại gần, ngồi xuống chọn rau. Cô nhìn hắn cười tít

mắt, phát bệnh nói nhiều giới thiệu cặn kẽ cho hắn giá cả từng loại rau. Có một

bác cũng ngồi xuống cạnh hắn. Vừa ngồi xuống bác đó liền lớn tiếng mắng:

"Tô Nhã! Sao lại chạy đến đây bán rau! Mẹ bảo con xuống nhà mua xì dầu cơ

mà! Thế là con làm hỏng nồi thịt kho tàu của mẹ rồi!"

Cô nàng vỗ trán kêu lên: "Thôi chết rồi, mẹ ơi

con quên mất! Lúc con đến đây lại gặp đúng bà Tô bán rau! Bà ấy vội đi đón cháu

tan học, mà quầy hàng lại chẳng có ai trông giúp cả. Con thấy dù sao cũng là

nguời trong họ. Nên con liền nói... để cháu giúp bà Tô trông hàng là được

rồi..." Càng nói giọng cô càng nhỏ dần, đến cuối nghe tội nghiệp hẳn đi.

Hắn ngẩng đầu nhìn cô, bất giác lại thấy lòng mình

đang rung động. Bộ dáng rúm ró vô tội của cô, càng nhìn càng thấy thú vị.

Mẹ cô bắt đầu tuôn ra một tràng giáo huấn con gái ngay

giữa chợ, chủ đề từ xì dầu đã chuyển sang kính áp tròng: "... Kính áp

tròng rơi ra cũng không thèm nhặt lại, lúc ra ngoài mẹ thấy một cái trên bàn

ăn, một cái rơi mãi ngoài tủ để giày, cách nhau tít tắp như thế! Thật không

hiểu con làm rơi kiểu gì nữa!"

Cuối cùng hắn cũng biết, căn bệnh nói nhiều của cô

được di truyền từ đâu.

Cô toét miệng cười nịnh nọt: "Mẹ chẳng đã

hẹn với chú Vương làm phẫu thuật mắt cho con rồi còn gì. Đợi phẫu thuật xong,

mắt con sẽ tinh như thường, còn cần gì đến kính làm gì nữa? Mình không cần quản

chúng, cho chúng muốn đi đâu thì đi." Mẹ cô vừa bực vừa buồn cười, vừa

muốn nghiêm khắc lại vừa chịu thua.

Lòng hắn lại thoáng xao động. Có vẻ thị lực của cô

không tốt. Nói như vậy, có lẽ đúng là cô không nhìn ra hắn thật. Lần gặp gỡ

trước đây hoàn toàn chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên, chứ không như những gì hắn

nghĩ, rằng cô cố ý giở trò để thu hút sự chú ý của hắn.

Lần đầu tiên hắn có cảm giác hụt hẵng. Xưa nay hắn vốn

tự tin vào vẻ ngoài xuất chúng của mình, ở bất cứ đâu vẻ đẹp trai của hắn đều

khiến mọi cặp mắt xung quanh không thể xem thường. Nhưng cô lại dựa vào đôi mắt

to nhưng độ tinh tường thì chẳng ra đâu vào đâu của mình mà hoàn toàn không

thèm để ý đến hắn.

Khi hắn vẫn còn đang mất hồn thì bà Tô bán rau đã trở

về. Thấy mẹ cô gái, bà bán rau bắt đầu thao thao bất tuyệt khen ngợi cô:

"Tô Nhã nhà cô đúng là đứa ngoan ngoãn, chẳng hề kiêu căng lại lễ phép.

Lần nào ra chợ cũng ngồi tán chuyện với bọn tôi, cũng một cái ghế mà nó có thể

thoải mái ngồi chơi với chúng tôi cả buổi được ấy! Giỏi hơn con cháu tôi nhiều."

Mẹ cô nghe bà Tô nói xong không nhịn được cười nói:

"Nó không chê người khác phiền hà á? Các bác không chê nó phiền hà là tốt

lắm rồi! Nó à, mầm non của bệnh nói nhiều đấy!" Hắn nghe xong xuýt thì phì

cười, ngẩng đầu lên nhìn cô gái. Cô đang đứng bên cạnh mẹ nhăn nhó mặt mày, lè

lưỡi trợn mắt.

Bà Tô vỗ nhẹ vào đầu cô gái, cười thích thú: "Trí

nhớ của nó cũng siêu lắm! Rau nào bao nhiêu tiền một cân, tôi nói một lần mà nó

nhớ hết cả đấy."

Mẹ cô gái liền chen ngang: "Con bé này học Toán,

đến việc này cũng không làm được thì coi như học hành tổn công vô ích à. Cháu

thấy, nếu là mấy đứa cùng lớp nó, chắc phải đến hơn nửa lớp còn nhớ nhanh hơn

nó mấy lần nữa đấy!"

Cô gái không công nhận, giậm chân kêu lên một tiếng:

"Mẹ!" Bộ dạng nũng nịu của cô trông chẳng khác nào đứa bé con.

Không biết lúc đó hắn trúng phải loại tà gì mà dám lôi

điện thoại ra lén chụp lại bộ dạng hồn nhiên ngây thơ của cô.

Ba người đang mải mê nói chuyện, không ai để ý thấy

hành động của hắn.

Nhưng có một điều làm chính bản thân hắn bất ngờ, là

bức ảnh đó lại luôn được hắn lưu trong điện thoại.

Sau đó, nhà riêng của gia đình hắn đã sửa xong. Cả nhà

đến nơi ở mới. Thỉnh thoảng hắn vẫn lén chạy về khu tập thể cũ. Không rõ rốt

cuộc là tại sao, hắn luôn có một cảm giác, hắn cảm giác nếu trở về dạo quanh

đấy một chút không chừng có thể gặp được cô.

Lúc đó hắn vẫn chưa biết cảm giác ấy thực ra chính là

những chồi non tình yêu đang chớm nở trong lòng một gã thiếu niên khờ khạo.

Nhưng cuối cùng khi hắn gặp lại được cô, hắn phát hiện

ra bên cạnh cô đã có một nguời bạn trai. Người này hắn nhìn thấy từ đằng sau,

dáng cao to, diện bộ âu phục khá đẹp và lái một chiếc xe đắt tiền.

Nhìn hai người nắm tay đi trước mặt, trong lòng hắn

dâng lên một cảm giác khó tả. Có chút ngột ngạt, có chút khó thở, rất chán nản,

rất hụt hẫng.

Về nhà, nằm trên giường, thứ cảm giác này càng dâng

lên mãnh liệt hơn.

Hắn cằm lấy điện thoại lên, mở bức ảnh của cô gái ra,

ấn nút xóa. Nhưng khi trên màn hình hiện lên câu hỏi: "Bạn có chắc chắn

muốn xóa?" Hắn do dự rồi lưỡng lự, cuối cùng lại chọn "Không".

Kể từ đó, hắn không quay lại khu tập thể đó nữa.

Kể từ đó, hắn bắt đầu gặp gỡ những cô gái xinh đẹp.

Kể từ đó, bức ảnh đó bị hắn giấu kỹ trong điện thoại.

Kể từ đó, dần dần hắn cảm thấy mình đã sắp quên được

cô gái đó rồi.

Sau đó, sau đó.

Sau đó khi ở Golden Melody, hắn lại thấy cô ấy một lần

nữa.

...

Đối với hắn, đó không phải lần đầu họ gặp nhau.

Nhưng đối với cô, hắn vẫn là một người xa lạ.

Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.