Vẫn Mơ Về Em

Chương 4: Sững sờ


Nửa sau bộ phim chỉ có một mình cô em họ Ninh Hiên say

mê theo dõi, tôi và Ninh Hiên “không đánh không quen”, tiếp tục đấu võ miệng

rôm rả.

Tôi quyết không buông tha, gặng hỏi hắn đến cùng: “Rốt

cuộc cậu bao nhiêu tuổi?”

Hắn đá sang chuyện khác, “Bạn trai của chị trông già

thật”.

Tôi bực mình: “Già cái gì mà già! Còn chưa đến ba

mươi, mới hai mươi tám thôi, vẫn còn xuân chán!”

Hắn cười giễu: “Hơn chị những sáu bảy tuổi mà bảo

không già!”

Tôi bao biện: “Đấy là tôi trẻ chứ không phải anh ấy

già!”

Hắn tiếp lời ngay: “Đợi đến lúc chị không còn trẻ thì

anh ta sẽ thuộc diện khọm già.”

Bực thật! Sao cứ quanh quẩn mãi với nhóc này mà vẫn

chưa tới được vấn đề.

Tiếp tục quay lại chủ đề cũ, tôi nói: “Rốt cuộc thì

cậu bao nhiêu tuổi nào, con trai gì mà kỳ cục thế, mỗi chuyện tuổi tác thôi có

cần giấu giấu giếm giếm thế không? Thế cậu tốt nghiệp đại học chưa?”

Không hỏi thẳng được thì tôi chỉ có thể làm cách này

để đoán ra tuổi của hắn thôi.

Ninh Hiên hơi do dự rồi nói: “…Chưa.”

Tôi cười đắc ý: “Đã nói cậu ít tuổi hơn tôi mà! Nhãi

ranh!”

Hắn dài giọng hừ một tiếng mỉa mia: “Nhiều tuổi hơn

tôi thì sao? Số tuổi của chị không biết đi đâu hết rồi, xem ra còn non nớt hơn

tôi nhiều, chẳng hiểu chị tự hỉ hả cái nỗi gì?”

Tôi cười khẩy: “Hỉ hả vì tôi nhiều tuổi hơn cậu đấy!

Đừng nói là hơn một tuổi, chỉ cần sinh ra trước cậu một giờ một phút, thậm chí

là một giây thôi, có đuổi theo cả đời cậu vẫn không đuổi kịp đâu, lúc nào cũng

phải gọi tôi là “chị”. Từ bây giờ trước mặt tôi phải biết cư xử đúng mực, lễ

phép với người lớn nghe chưa! Ha ha ha!” Nói đến đây trong lòng bỗng dẫy lên

một nỗi sung sướng đắc ý, khiến tôi tự cao tự đại ngẩng cao đầu cười ngạo nghễ.

Ninh Hiên im lặng nhìn tôi, có lẽ không còn gì để đôi

co nữa. Mãi lúc sau hắn mới lên tiếng: “Tôi không muốn kém tuổi chị, nhưng đây

cũng không phải chuyện tôi có thể tự quyết định được!”

Giọng hắn hờ hững thản nhiên, làm người ta có cảm giác

bùi ngùi. Tôi sững người không biết nói sao, đành an ủi đôi câu qua quýt: “Trẻ

thì tốt chứ sao, không có gì quý hơn tuổi trẻ đâu, tôi rất ngưỡng mộ cậu ấy

chứ…” Chỉ thấy mặt mũi hắn càng lúc càng sa sầm, tôi vội vàng nín bặt.

Nếu biết trước cảnh ngộ của mình sau này, nhất định

tôi sẽ không nói ra những lời vừa rồi.

Tôi nhiều tuổi hơn cậu, điều này như chiếc dằm nhọn,

đâm sâu vào xương thịt chúng tôi, đau đớn nhức buốt.

Bộ phim kết thúc, em họ Ninh Hiên nhiệt tình mời tôi:

“Mình cùng đi ăn đi! Chẳng mấy khi gặp được người bạn có thể khiến anh em đột

nhiên nói nhiều như thế, nghe anh chị nói chuyện thật đã tai.”

Tôi khéo léo từ chối: “Thôi, không được đâu, e là bạn

trai chị đang tìm.” Lòng tôi dâng lên một nỗi xót xa, hóa ra câu chuyện đôi co

giữa tôi và Ninh Hiên lại biến thành thứ mua vui cho bàn dân thiên hạ thế đấy!

Tôi toan bước đi, bỗng nghe Ninh HIên gọi giật lại:

“Này, có di động không?”

Tôi sững người, bỗng thấy vui vui, lòng tràn ngập

những ý nghĩ đen tối. Phải chọc hắn một trận mới được. “Gì cơ, lẽ nào si mê chị

rồi à? Còn muốn xin số điện thoại của chị nữa! Tiếc quá, chị vừa nhiều tuổi hơn

cậu, lại là hoa thơm đã có chủ rồi. Cậu em à, nghĩ rộng hơn đi, trên đời thiếu

gì lá non chồi biếc. Chị đây già rồi, không hợp khẩu vị của cậu đâu!”

Cô em cậu ta nghe tôi nói mà cứ thừ người ra. Ninh

Hiên có vẻ tức lắm, kéo em họ đi ngay lập tức, được vài bước hắn lại một mình

quay lại đến trước mặt tôi cay cú nói: “Đầu óc chị cả ngày nghĩ những gì vậy!

Nói cho chị biết, bạn trai chị tình trường không đơn giản đâu, đào hoa phong

lưu lắm đấy, cứ coi chừng.” Nói xong hắn quay lưng bỏ đi.

Tôi hoàn toàn sững sờ!

Tên nhóc này… cậu ta… cậu ta thật nhỏ mọn, sao có thể

định kiến với Trác Hạo nhà tôi như thế…

Nhưng nghĩ lại, lòng tôi không khỏi phấn khởi. Cậu ta

xử sự như vậy có khi vì đã chết mê chết mệt chị đây thật rồi cũng nên. Tiếc

quá, chị chỉ là truyền thuyết. Mà chẳng phải ngày nay nhân loại trong quá trình

thực tiễn sản xuất trường kỳ đã tìm ra một chân lý rằng đừng có say mê chị, chị

sẽ cho mày thổ huyết là gì!”

Mơ tưởng mù quáng hạ màn, tôi lắc mạnh đầu nghĩ lại,

đừng ngu ngốc nữa, mơ gì mà mộng đẹp ngày xuân. Người ta chỉ tiện thể hỏi số

điện thoại thôi, có khi chỉ là thói quen bạ đâu hỏi đấy của mấy tên choai choai

đào hoa, làm sao mới vô tình gặp mấy lần đã có ý đồ gì với mày được!

Hơn nữa, tôi đây chẳng có điểm gì nổi bật, giả như có

bị người ta ném ra giữa phố thì cũng phải để tâm để mắt may ra mới tìm nổi, làm

sao cuốn hút thế được?

Vậy nên, Trác Hạo ơi, hỡi Trác Hạo! Giờ này anh có

thật đang bận bàn chuyện làm ăn, hay đã bị con hồ ly tinh nào đó nặng ký hơn em

dụ dỗ mất rồi…

Đôi lúc, khi bạn đã lên kế hoạch cho một cuộc sống

tương lại đầy tươi đẹp, bỗng lại có những rắc rối trên trời thình lình rơi

xuống, không sao tránh nổi. Chúng xuất hiện đột ngột trước mắt bạn, làm lòng

bạn rối bời, hệt như một tên bạo lực chày cối vô duyên vô cớ tát bốp một cái

vào mặt bạn, làm bạn không chỉ đau đến tê tái mà còn phải chịu đựng nỗi nhục

nhã, khó xử ê chề.

Hôm nay vốn dĩ định rủ Trác Hạo cùng đi dạo phố, nhưng

anh nói bận nên tôi tới rủ Tiêu Tiêu. Tiêu Tiêu vừa cùng tôi đặt chân đến phố

đi bộ thì nhận được điện thoại thông báo chiều nay đi phỏng vấn. Nó sướng điên,

lập tức về nhà chuẩn bị. Trên con phố đi bộ chỉ còn mình tôi một hình một bóng.

Thực ra thế này cũng không thành vấn đề, có một mình

thì mình tôi vẫn dạo phố được. Nhưng khi ngang qua tiệm trang sức Thúy Bảo

Trai, tôi thực sự ân hận về thị lực mắt 10/10 của mình. Sao ánh sáng rực rỡ

xanh xanh vàng vàng trong cửa hiệu kia không làm mắt tôi mờ đi một chút, tại

sao cứ muốn tôi nhìn thấy cảnh tượng tôi không hề muồn thấy này?

Trong tiệm Thúy Bảo Trai có một đôi nam nữ đang ngồi

sát bên nhau, người con trai nghiêng mặt cười dịu dàng, rất tình tứ khoác một

tay lên vai người con gái, người con gái đang cúi đầu ngắm nghía từng món trang

sức trên quầy hàng.

Người con trai đó, một tiêng trước nghe điện thoại của

tôi rõ ràng còn nói rằng anh đang rất bận, phải tiếp khách hàng. Nhưng một giờ

sau, anh ta lại đang ở bên người con gái khác, tình tứ cùng cô ta chọn nữ

trang!

Không thể nói nổi tâm trạng của tôi lúc này ra sao,

chỉ thấy bầu trời trong xanh tươi sáng ngày hôm nay thoắt chốc đã đầy mây đen

vần vũ. Dường như bên tai tôi đang vang lên những tiếng gào thét dữ dội, trái tim

tôi đau đớn quá mức chịu đựng. Tôi đứng sang một góc khuất lấy điện thoại bấm

số Trác Hạo. Quả nhiên không có bất kỳ sự lệch pha nào giữa những gì tôi nghe

thấy trong điện thoại với tiếng nói của con người trước mặt:

“Trác Hạo, anh đang ở đâu?”

“Nhã Nhã à? Anh ở công ty, chuẩn bị vào họp rồi. Anh

xin lỗi, hôm nay thực sự anh rất bận, không thì nhất định sẽ đi cùng em!”

Giọng Trác Hạo vẫn tự nhiên và bình thản như vậy. Nếu

không phải tận mắt chứng kiến thì ai có thể nghi ngờ nổi những lời lẽ tha thiết

này!

Tôi tắt máy, toan đi thẳng vào tiệm đồ trang sức.

Nhưng khi xông đến cửa, toàn thân tôi bỗng mềm nhũn, trở nên yếu đuối vô cùng.

Tôi vội vàng quay người lao đi như một kẻ bại trận tháo thân.

Tôi vừa chạy vừa tự hỏi mình: Sao phải chạy? Sợ sẽ đối

mặt với sự tan vỡ, thẳng thắn đối diện với nhau sẽ không còn cơ hội cứu vãn

được nữa ư? Nhưng, hạng đàn ông như vậy tôi mong quay lại làm gì?

Mẹ từng nói với tôi rằng, chọn chồng phải mở to hai

mắt ra mà nhìn cho kỹ, kết hôn rồi thì đành mắt nhám mắt mở vậy thôi.

Tôi giương to mắt tìm kiếm, kén chọn, ngỡ rằng ông

trời đã ném xuống cho tôi một anh chàng hảo hạng, xuất chúng. Không ngờ đó chỉ

là một cái bánh bên ngoài bóng bẩy mà bên trong ôi thiu.

Thật đau đớn. Lúc này không biết nên làm gì, chi bằng

làm cho mình say khướt một trận.

Tôi lang thang bước đi trong vô thức, từng bước từng

bước, đôi chân trĩu nặng như đang phải đeo gông chì. Đến một góc phố, thấy một

quán rượu, tôi không suy nghĩ gì liền đẩy cửa bước vào.

Tôi tự dặn lòng, lúc này không được khóc, khóc cũng

chẳng có ai trông thấy. Mày ngồi khóc ở đây, còn ở nơi khác anh ta đang ôm ấp

cười nói bên người con gái ấy, Tô Nhã tôi không bao giờ thèm làm chuyện ngốc

nghếch đó! Thay vì khóc lóc, chi bằng hãy uống cho say. Say rồi thì mượn hơi men

quật một bữa, mình mình vui vẻ còn kẻ khác mang họa, thế có phải hay hơn không!

Đi vào quán, tôi leo lên ngồi trên một chiếc ghế chân

cao trước quầy rượu, giơ ba ngón tay ra trước mặt tay nhân viên quầy bar, nghĩ

một lúc lại giơ nốt hai ngón còn lại gọi: “Mang cho tôi năm cốc bia tươi lạnh!”

Bia lên rất nhanh, tôi bê cốc đầu tiên lên, uống cạn

một hơi. Đang định tiếng hành cốc thức hai, tôi bỗng nghe thấy bên cạnh có

người hỏi: “Có muốn gọi thêm hai mươi xiên thịt dê không?”

Tôi ngẩn người, nghĩ bụng thế cũng được đấy!

Bèn quay sang nói: “Được! Nếu có thì cứ mang lên…” Sau

khi nhận ra khuôn mặt kẻ đang ngồi bên cạnh mình những lời tiếp theo của tôi

lập tức nghẹn lại nơi cuống họng.

Tôi bực mình nói: “Sao đi đâu cũng gặp cậu thế? Cậu có

biết điều đầu tiên cần có ở các bậc đại hiệp danh sĩ là giữ cho mình thật bí

ẩn, không được lộ hành tung không? Cậu thì hay rồi, đâu đâu cũng thấy mặt!”

Kẻ ngồi bên cạnh tôi chính là tên nhóc đẹp trai Ninh

Hiên. Ninh Hiên lạnh lùng hừ một tiếng, hắn không thèm nhìn tôi, nhấc luôn một

cốc bia lên uống. Bia hắn uống là của tôi gọi, quay sang trừng mắt nhìn hắn.

Tôi không tin dưới ánh mắt hình viên đạn kết hợp cả chỉ trích lẫn khinh khi của

tôi mà hắn không biết thế nào là xấu hổ đỏ mặt!

Nhưng tôi đã tính nhầm! Không thể không công nhận da

mặt Ninh Hiên tuyệt đối không như da người bình thường. Được đôi mắt tôi long

sòng sọc nhìn chằm chằm như vậy mà hắn ta vẫn bình tĩnh uống hết nửa cốc bia

không hề bị sặc.

Tôi bực mình hét lớn: “Này!”

Hắn quay sang nhìn tôi, nhướng nhướn mày, rồi rút từ

túi áo ra mấy tờ một trăm nhân dân tệ, phe phẩy đưa cho tay nhân viên quầy bar,

rồi nở nụ cười giả tạo nói với tôi: “Tôi mời chị.”

Thật vô liêm sỉ! Có tiền là giỏi lắm à? Trả tiền rượu

cho người ta thì lớn lao lắm đấy? Bỏ ra mấy đồng bạc đó là có thể biến bia của

người khác thành của mình luôn được hả?

Cơn giận dữ trong tôi bùng lên, tôi đạp bàn quát nhân

viên quầy bar: “Đổi sang rượu! Loại đắt ấy!”

Chẳng phải cậu ta có tiền sao, chẳng phải muốn mời tôi

sao? Được thôi, chị đây nể mặt chứ!

Nốc được ba cốc rượu vào bụng, tôi đã cảm thấy hơi say

say, đầu choáng váng. Bình thường tôi có thể vỗ ngực tự xung nghìn chén không

say, nhưng những lúc tâm trạng không vui thì rất dễ uống đến say mèm.

Rượu bốc lên đầu, bên cạnh lại có một kẻ gần như không

quen biết làm thính giả, tôi bắt đầu không kiểm soát nổi cái miệng của mình,

nói không ngừng.

Tôi hỏi Ninh Hiên: “Này, rốt cuộc cậu bao nhiêu tuổi

đấy?”

Cậu ta chẳng buồn nhìn tôi, đáp: “Liên quan gì đến

chị?”

Tôi cáu quá, văng tục: “Mẹ kiếp!”

Ninh Hiên nhăn mày nhìn tôi: “Con gái không nên nói

“Mẹ kiếp”.”

Tôi không phục: “Nhóc con, cậu được lắm, dám lên mặt

dạy dỗ cả chị à!”

Ninh Hiên hừ một tiếng: “Chị? Thôi, đừng đùa, chị làm

gì có tố chất làm chị? Cùng lắm chỉ hơn được cái tuổi thôi!”

Tôi không thể thua hắn được, phải nhớ rằng, tôi là đứa

có tiếng đấu võ miệng vô địch thiên hạ trong lớp đại học đấy. Có điều, sau khi

quen biết Trác Hạo, chỉ vì muốn trở thành người con gái thanh lịch trong mắt

anh mà tôi đã phải ra sức giả tạo, biến mình thành một hình mẫu phụ nữ vừa tài

năng, vừa bình dị, khiêm nhường.

Nghĩ đến Trác Hạo, tim tôi lại đau nhói, suýt nữa còn

mượn hơi men mà khóc cho hả. Ninh Hiên ngồi bên cạnh nhìn tôi rồi nói: “Trông

bộ dáng thảm hại chưa kìa! Chẳng qua chỉ là thất tình chứ có gì to tát, có đáng

vậy không?”

Tôi lập tức ngẩng đầu gân cổ cãi: “Cậu nói linh tinh

cái gì? Bảo ai thất tình? Ai bảo cậu là tôi thất tình? Chính cậu thất tình thì

có, cả nhà cậu thất tình thì có!”

Ninh Hiên nhìn tôi, mặt mày tối sầm, đôi hàng lông mày

nhăn lại như cặp bánh quai chèo Thiên Tân.

Tôi nhìn khuôn mặt trẻ trung khôi ngô trước mặt, lòng

không nén nổi tiếng thờ dài. Tôi đang cư xử kiểu gì thế này? Rõ ràng biết cậu

ta ít tuổi hơn mình, dáng ra tôi nên nhường cậu ta mới phải, vậy mà lần nào

cũng chảnh chọe, cãi vã những chuyện chẳng đâu vào đâu!

Tôi thở dài nói với Ninh Hiên: “Xin lỗi, thực sự tâm

trạng tôi đang không tốt, nên những lời tôi vừa nói không được dễ nghe cho lắm,

cậu đừng để bụng làm gì!”

Ninh Hiên không nói gì, nhấc một cốc bia lên, uống một

hơi cạn đáy. Uống hết cốc bia, cậu ta quay sang nhìn tôi, mỉm cười nói: “Ngần

này tuổi rồi nhưng chưa ai mắng tôi nặng lời như thế đâu. Hóa ra bị người khác

chửi lại thoải mái thế!”

Tôi… Mẹ kiếp! Tôi gặp phải loại người gì thế này? Bề

ngoài mặt mũi sáng sủa đẹp trai vậy mà bên trong lại ẩn giấu một tim lập dị!”

Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.