Vẫn Mơ Về Em

Chương 17: Đầu hàng hắn


Tôi bị chấn động mạnh. Đúng thế, tên nhóc đẹp trai

trước mắt, thì ra… thích tôi nhiều đến thế!

Như bị hạnh phúc đập bộp cho một nhát, đầu óc tôi bắt

đầu lâng lâng cảm giác thật ngọt ngào êm ái.

Bất chợt một tia chớp loé lên trong đầu, tôi chột dạ

chộp được một câu nói của hắn vặn hỏi: “Cậu nói “bạn trai cũ” của tôi?” Làm sao

hắn biết được tôi và Trác Hạo đã chia tay? Chẳng lẽ hắn thuê thám tử theo dõi

tôi?

Ninh Hiên nhìn tôi mỉm cười tủm tỉm: “Ừ, đúng! Bây giờ

chị làm gì còn bạn trai nào nữa?”

Tôi buột miệng chối phăng: “Nói linh tinh! Tôi có!”

Nụ cười trên mặt Ninh Hiên tắt ngóm, hắn nói: “Giờ vẫn

bịa chuyện! Chính chị chủ động đòi chia tay còn gì nữa!”

Tôi lại bất giác ngẩn người. Con người này, hắn là

thần tiên chắc, đến người chủ động đòi chia tay là ai cũng tường tận là sao!

Tôi trở nên ngờ vực: “Ừ… chia tay rồi. Nhưng sao cậu biết?

Nói!... Nói mau!” Thế rồi như một bà già nổi cơn tam bành, tôi túm ngực áo hắn

đẩy đi đẩy lại.

Lại một lần nữa Ninh Hiên vòng tay ôm chặt eo tôi,

cười tinh quái áp sát mặt tôi nói: “Chị quên rồi à? Chính là điều ước hôm sinh

nhật tôi đấy, rất linh nghiệm!” Nói xong, môi hắn đâm sầm về phía trước, điểm

dừng không chệch đi đầu ngoài môi tôi.

Không giống hai lần “cưỡng hôn” bất ngờ trước, lần này

hắn hôn tôi thật chậm, nhẹ nhàng, thận trọng, tỉ mẩn và từ tốn. Tôi nhắm mắt

đáp lại.

Hình như việc tôi chấp thuận nụ hôn lần này vẫn quá

bất ngờ với hắn, đầu lưỡi hắn bất chợt khựng lại. Sau đó, nỗi vui mừng quá đỗi

như càng thêm nhuệ khí khiến hắn đột ngột chuyển tông từ nụ hôn nhẹ ngàng, ấm

áp sang kiểu nóng bỏng, mãnh liệt.

Tim tôi đập thình thịch, lồng ngực như sắp nổ tung!

Thật không ngờ, được một thằng nhóc choai choai mới vẻn vẹn mười tám tuổi hôn,

đôi chân tôi lại có thể mềm nhũn, gót chân tê dại thế này!

Hôn nhau được một lúc đủ lâu hắn mới chịu thôi, rồi

nhìn đắm đuối vào mắt tôi, thầm thì bằng chất giọng sâu lắng và khêu gợi, kết

quả sau một nụ hôn nồng cháy: “Tô Nhã, anh yêu em”

Năm từ “Tô Nhã, anh yêu em” khe khẽ thốt ra từ miệng

hắn như một câu thần chú đầy ma lực nhập ngay vào trái tim tôi, làm cho toàn bộ

máu trong cơ thể tôi như bị quấy động sôi lên sùng sục. Thế rồi, bất chấp mọi

thứ xung quanh, tôi lao vào lòng hắn, không cần biết phía trước có nguy hiểm

muôn trùng đến thế nào, cũng không cần quan tâm tương lai muôn đời muôn kiếp

liệu có quay trở lại được nữa không.

Tôi không muốn lo nghĩ về bất kỳ chuyện gì nữa, chỉ

rúc vào lòng hắn, đón nhận tình yêu của hắn và bắt đầu can đảm đáp lại tình yêu

ấy.

Ngay trước cửa quán rượu, tôi và Ninh Hiên đứng đó,

kêu gào, khóc lóc, rồi hôn nhau, không biết rốt cuộc đã có bao nhiêu ánh mắt

của người đi ra đi vào chứng kiến câu chuyện của chúng tôi.

Giằng co một hồi đủ giúp tôi gần như tỉnh táo hoàn

toàn, tôi giậm chân nói với Ninh Hiên: “Chết rồi! Cả đời này chưa bao giờ xấu

hổ như hôm nay cả!”

Ninh Hiên điềm nhiên cười bảo: “Đừng đau lòng. Tin

chắc với tố chất của em, nhất định sau này sẽ làm nên nhiều chuyện xấu hổ hơn

nữa để phá vỡ kỉ lục ngày hôm nay”

Ghét quá, tức mình tôi liền cấu hắn một cái, Ninh Hiên

vừa tránh vừa thét lên nói tôi “đanh đá”.

Ồn ào một lát rồi Ninh Hiên đưa tôi về. Chúng tôi muốn

được bên nhau lâu thêm một chút nữa nên quyết định sẽ không bắt taxi mà nắm tay

nhau cùng thả bộ về nhà.

Ninh Hiên muốn đưa tôi về đến tận cổng nhưng tôi bảo:

“Không được, bố mẹ tôi mà trông thấy thì mệt lắm!” Chỉ nghĩ đến thôi tôi cũng

đã toát mồ hôi hột rồi. Bố mẹ mà biết cô con gái đài hoa khuê các nhà mình

quyết chí ruồng bỏ một nam thanh niên anh tuấn, lắm tiền tài, đầy triển vọng,

lén lút chọn được đối tượng mới phù hợp hơn là một tên học sinh ít tuổi hơn, có

lẽ hai cụ sẽ tức đến mức thổ đầy hai thùng máu tươi, sau đó đánh gãy chân tôi

để tạ lỗi với liệt tổ liệt tông vì cái tội d*m đ*ng, loạn luân này mất.

Đến đầu phố, tôi bảo Ninh Hiên: “Đưa đến đây thôi!”

Ninh Hiên gật đầu: “Được”. Tôi lại bảo: “Vậy tôi về đây!” Ninh Hiên đáp: “Ừ”.

Tôi vừa bước đi vừa nói: “Ngày mai gặp lại nhé!” Bỗng nhiên Ninh Hiên đuổi theo

tôi hỏi: “Ngày mai khi trời sáng em sẽ không lật lọng chứ? Sẽ không giở bài em

là cô giáo với là gì nữa mà rũ bỏ trách nhiệm với tôi đấy chứ?” Trong lòng tôi

chợt dâng lên nỗi xót xa. Mình lại có thể khiến một kẻ vốn cao ngạo hơn người

này phải đắn đo suy nghĩ được mất ư? Tôi nghiêm túc cam đoan với Ninh Hiên:

“Không đâu! Tôi thề là sẽ không như thế!”

Ninh Hiên thở phào: “Thế, có thể nói một câu “Em yêu

anh” được không?”

Lập tức mặt tôi nóng ra, bụng dạ lộn tùng phèo, còn

trái tim thì đập loạn lên thình thịch.

Nhìn bộ dạng hết sức mong chờ của Ninh Hiên, càng nhìn

càng thấy hắn thật khôi ngô, tuấn tú, đẹp trai phi thường. Chỉ cần là con gái

thôi, đứng trước khuôn mặt này ai mà chẳng mềm lòng, chẳng thuận ngay lập tức

như nước chảy xuôi dòng.

Tôi lại là kẻ chịu khuất phục vô điều kiện trước sắc

đẹp, thế nên tôi liền kiễng chân, giơ hai bàn tay lên với lấy khuôn mặt hắn.

Ninh Hiên cũng khom người, cúi thấp đầu xuống cùng phối hợp ăn ý với tôi. Bàn

tay tôi đang nâng niu một khuôn mặt thanh tú đẹp đến mê hồn. Nhiệt độ cơ thể

của cả hai, từ tay tôi truyền sang má hắn, từ má hắn lại truyền sang bàn tay

tôi, rồi cùng thống nhất hoà thành một. Tôi nhìn vào mắt hắn, nhẹ nhàng hôn lướt

qua môi hắn nói: “Ninh Hiên, tôi cũng yêu cậu!”

Hắn không nói thêm gì, vòng tay qua ôm tôi vào lòng,

siết thật chặt và tiếp tục hôn miệt mài, không cho tôi kịp có ý định lẩn tránh.

Lại một lượt hôn nóng bỏng nữa. Khó khăn lắm mới rời

nhau ra được, tôi nói: “Tôi phải về!” Hắn đáp lại: “Ừ”. Tôi nói: “Bye bye”. Hắn

đáp: “Ừ”. Tôi lại nói: “Thế cậu bỏ tay ra đi!” Hắn lại ừ một tiếng rồi mới lóng

ngóng buông hai cánh tay đang quấn chặt cơ thể tôi.

Tôi nói: “Tôi về nhé. Bye bye!” Hắn nói: “Ừ, bye bye!”

Tôi chân bước mà đầu cứ ngoái lại, thấy hắn vẫn đứng đó nhìn theo mình. Dằn

lòng, tôi vội sải bước về phía trước, quyết không ngoái lại nữa. Đi chưa được

mấy chục mét lại nghe thấy tiếng hắn gọi ngay đằng sau: “Tô Nhã!”

Tôi lập tức đứng lại, quay người nhìn hắn. Hắn vẫn

đứng tại chỗ cũ, hình như chưa hề dịch chuyển nửa bước. Sau đó, bỗng nhiên hắn

co chân chạy thục mạng về phía trước. Không hiểu tại sao trái tim tôi đập loạn

nhịp, như bị điện giật, chẳng nghĩ ngợi gì tôi cũng ba chân bốn cẳng chạy lại

phía hắn.

Càng chạy càng cảm giác như có thứ gì nằm trong lồng

ngực đang liên tục thôi thúc tôi, khiến tôi thấy vui sướng và hưng phấn vô

cùng, chẳng cần biết lý do.

Tôi và Ninh Hiên không hẹn hò mà cũng chạy như bay đến

bên nhau. Khi hai đứa đổ vào nhau, cũng không ai bảo ai, người này cùng dang

tay ra ôm chặt người kia. Ninh Hiên ôm chặt quá, hình như hơi làm tôi đau,

nhưng đau mấy tôi cũng thấy hạnh phúc!

Cả hai cùng hổn hển thở hắt. Tôi hỏi Ninh Hiên: “Cậu

gọi tôi làm gì?” Giọng nói Ninh Hiên như một con côn trùng độc xâm nhập vào

trái tim tôi, làm toàn thân tôi tê dại: “Tôi không biết! chỉ tại đứng nhìn em

bước đi lòng cảm thấy buồn, rất buồn! Tôi không muốn xa em cho dù chỉ một

giây!”

Giờ phút này đây, tôi biết tên nhóc to đầu này thực sự

rất yêu, rất yêu tôi. Nếu như không phải vì rất yêu một người, chắc chắn không

thể có kiểu dù chỉ chia xa một giây, trong lòng cũng cảm thấy rất buồn rất buồn

như thế được.

Sáng hôm sau, tôi thức dậy cùng nụ cười trên môi, cũng

không biết tại sao, có lẽ vì thấy vui thôi. Dường như niềm hạnh phúc ngọt ngào

trong trái tim đang dâng trào ra ngoài qua ánh mắt.

Hình như khi người ta yêu rồi thì sẽ mất đi cảm giác

đói. Thế gọi là có tình uống nước cũng no phải không nhỉ? Bữa sáng mới và ù

được hai miếng cháo tôi đã vội buông đũa định đi làm ngay. Thấy tôi vội vội

vàng vàng mẹ không khỏi lấy làm lạ: “Sáng nào đi dạy mẹ cũng thấy con cau có

mặt mày, sao hôm nay trở trời vậy? Mới mấy giờ đã định đi rồi, ngồi xuống đây

ăn hết bát cháo đã! Này, mẹ đang nói với con đấy! Cái con bé này…” Tôi vui vẻ

sập cửa bỏ lại tiếng làu bàu của mẹ sau lưng.

Đến trường sớm chút nào sẽ có nhiều hơn chút đó thời

gian ở bên Ninh Hiên.

Tôi vừa đi vừa chân sáo ra bên xe buýt, nụ cười chẳng

chịu tắt trên môi. Chưa bao giờ tôi có cảm giác như thế này. Trước kia, hồi yêu

Trác Hạo hình như tôi chưa bao giờ có những giây phút hồi hộp nhớ nhung da diết

đến thế. Chia tay thấy buồn còn được gặp nhau thì vui mừng khôn xiết.

Chẳng trách mà người ta bảo yêu lần đầu chưa hiểu nổi

tình yêu. May mà tôi đã không chết chìm trong mối tình đầu ấy. Bởi đại dương

tình ái bao la của cuộc đời tôi không thể là Trác Hạo mà là thiếu niên đệ nhất

thiên hạ Ninh Hiên cơ!

Tôi háo hức đứng đợi xe, lòng nghĩ đến Ninh Hiên. Càng

nghĩ miệng lại càng toét ra, tôi cứ đứng một chỗ cười ngây ngây ngô ngô, vừa

cười vừa nhớ lại xem Ninh Hiên thường nhíu mày bên phải nhiều hơn hay bên trái

nhiều hơn, bỗng nhiên có người đến bên cạnh lên tiếng nhận xét về tôi: “Không

biết con gái nhà ai đây, mới sáng sớm đã ra đây đứng cười ngơ ngơ thế này! Đúng

là ngớ ngẩn!”

Nghe giọng nói này, trong lòng vui như nở hoa, tôi

ngẩng đầu lên nhìn, quả nhiên là khuôn mặt rặng rỡ đẹp trai vô địch thiên hạ

của Ninh Hiên đang cười với mình.

Tôi hào hứng gọi hắn: “Ninh Hiên!” Hắn mỉm cười nắm

tay tôi. Tôi hỏi: “Sao cậu lại ở đây? Đợi tôi à?” Hắn gật đầu: “Đêm qua tôi

không sao ngủ được, chỉ muốn được gặp em càng sớm càng tốt nên đến đây đợi” Tôi

nghĩ ngợi một lát rồi lại nói: “Từ lúc tôi chưa đến đây cậu đã đứng ở đây rồi

à?” Như thế tức là hắn đã chứng kiến cảnh tôi đứng đây cười ngớ ngẩn hồi lâu

rồi? Chết thật!

Thế nào cũng lại bị hắn nói lớn tuổi mà không biết lớn

để làm gì cho xem…

Ninh Hiên gật đầu: “Tôi đứng đây nhìn em được một lúc

rồi, cũng không biết là cô con dâu ngốc nhà ai mà cứ cúi đầu cười mãi không

thôi, ai bảo em không ngẩng lên nhìn xung quanh xem”. Hắn dừng lại một lát, cúi

xuống ghé miệng tới sát bên tai tôi rồi phả ra làn hơi nóng thầm thì: “Có phải

đang thầm nhớ tôi không?”

Mặt nóng ran, tôi vội vàng đẩy hắn ra: “Nói linh tinh,

tôi nhớ cậu làm gì!” Hắn nhướn mày, kiên định với suy nghĩ của mình: “Em không

nhận tôi cũng biết chắc chắn em đang nhớ tôi, lúc trông thấy tôi em chẳng vui

đến nỗi suýt nhảy cẫng lên còn gì!” Tôi chối ngay lập tức: “Làm gì có! Không

phải thế!” Hắn tủm tỉm cười, đột nhiên lại ghé sát vào tai tôi thầm thì, phả

một luồng hơi nóng bùng: “Tô Nhã, anh nhớ em lắm!”

Tiếng thủ thỉ của hắn làm tôi tê điếng đến nửa người,

không biết từ lúc nào tôi đã nhẹ nhàng rơi vào vòng tay của hắn. Hắn tiện tay

khoác vai tôi, giễu: “Ngốc ạ, đừng có làm nũng nữa, xe đến rồi kìa!” Vừa đúng

lúc xe buýt đỗ lại và mở cửa ngay trước mắt chúng tôi, Ninh Hiên vẫn khoác vai

tôi, bước lên xe. Miệng thì nào là không để tôi làm nũng nữa nhưng hành động

thì đúng là đang chiều chuộng tôi quá lắm.

Trong lòng rôi lại bắt đâu sôi ùng ục một niềm sung

sướng miên man. Sau đó tôi không khỏi hổ thẹn nghĩ, đúng là hơn hắn ba tuổi

cũng như không. Thực sự không ngờ có ngày bà cô già LoLi này lại ỏn ẻn làm nũng

với một tên nhóc đẹp mã…

Cuộc đời Tô Nhã quả thật quá khủng hoảng!

Tự xét thấy mối tình cô trò này dù gì cũng không đàng

hoàng cho lắm, nên để tránh tai mắt của mọi người, tôi và Ninh Hiên quyết định

xuống xe trước một bến. Cách bến xe buýt không xa có một công viên. Nhìn đồng

hồ thấy còn những một tiếng nữa mới đến giờ vào lớp, Ninh Hiên chẳng nói chẳng

rằng kéo tôi vào khu rừng nho nhỏ bên trong công viên. Miệng tôi cứ vờ kêu oai

oái không muốn nhưng đôi chân vô sỉ vẫn vội vã lẽo đẽo theo sát từng bước chân

Ninh Hiên.

Để che đậy nỗi niềm tự sướng đầy ứ trong lòng và cả bộ

mặt d*m đ*ng của mình, tôi giả vờ đoan chính hỏi hắn: “Ninh Hiên, giữa ban ngày

ban mặt, mới sáng sớm ngày ra cậu kéo tôi vào trong rừng cây này làm gì? Cậu

định làm gì? Cậu đang rất vô lễ đấy!”

Thật là, vừa nói xong cũng tự thấy mình lại đang giở

cái giọng ỏn ẻn, nũng nịu sởn gai ốc ra rồi. Ninh Hiên thấy vậy phì cười rồi

kéo tôi đến tựa vào một thân cây lớn. Hắn đứng đối diện, nụ cười trên miệng vẫn

còn chưa tắt, đôi môi mềm mại như miếng giác m*t ẩm ướt, từ từ kề gần nhẹ nhàng

hôn lên môi tôi. Tôi nhắm mắt, toàn tâm toàn ý đáp lại hắn.

Chúng tôi như đôi trai gái đói khát chìm vào biển

tình, cứ vậy quên mình hôn suốt cả buổi!

Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.