Vân Long Phá Nguyệt

Chương 137: Ôn nhu


Thân thể của nàng có

chút cương lên, vì có năng lực kì lạ nên nàng luôn giữ khoảng cách với

tất cả mọi người, trừ bỏ Lôi ca ca. Nghĩ đến đây, lòng của nàng nhẹ giật mình, từ khi nào thì loại cảm giác đau thấu tâm gan đã không còn, khi

nào thì cái loại nhớ nhung ngày đêm cũng phai nhạt.

Đây là dự trừng phạt vì hắn quên nàng, hay là thời gian đã xóa nhòa tất cả?

Nếu,

Không hạnh phúc,

Nếu,

Không vui vẻ,

Vậy buông tay thôi…

Thì ra…… Nàng cũng ích kỷ như vậy, bởi vì nàng muốn quên đi thống khổ, cũng muốn có được hạnh phúc.

“Suy nghĩ cái gì?” giọng nói Tiêu Thanh Hàn cách rất gần, tựa hồ ngay tại bên tai nói vậy..

“Suy nghĩ một người……” Nàng ngẩng đầu, ánh mắt có chút thản nhiên mê ly, một chút bi thương tùy ý tràn ngập đôi mắt, hai tròng mắt chậm rãi daanh

lên một tầng hơi nước, trong chớp mắt, sẽ ngưng kết thành lệ. Một lúc

lâu mà lệ kia vẫn không chịu rơi xuống, nó chỉ đảo quanh tròng, khóe

miệng nàng dâng lên chút ý cười nhàn nhạt, lại làm cho người ta chua xót không thôi……

Mơ hồ nghe thấy một tiếng thở dài nhẹ, một đôi tay

cánh tay hữu lực ôm lấy vòng eo gầy yếu, nhiệt độ ấm áp từ cơ thể theo

nam tử truyền đến, sởi ấm linh hồn cô đơn của nàng, dần dần, nàng thả

lỏng thân thể, chậm rãi tựa vào cặp cánh tay kia.

Không biết khi nào thì trên bầu trời tối đen như mực, xuất hiện một tia sáng mỏng lóe lên, im lặng……

đôi mắt nam tử này so với sao trên trời còn tinh hơn, trong mắt như hồ thu tĩnh mịch.

Đêm, bao phủ hết thảy…… Chỉ có ánh lửa lập lòa, hắt vào trên cơ thể hai người, có một tia…… Thản nhiên ôn nhu.

Một đêm đó, trong nháy mắt mà qua, đêm không trăng, không sao, thậm chí

không gió, một màu đen thăm thẳm, Mặt trời xé tan màn đêm với nhưng vầng sáng hồng hồng, sau đó rọi lên hai người, mê ly……

Tiêu Thanh Hàn ngọc thụ lâm phong, đôi mắt đen nhìn mặt trời.

Bao nhiêu năm rồi, hắn tìm hiểu điều bí ẩn, thăm dò tương lai, luôn có thói quen nắm tất cả mọi chuyện trong tay, lần này lại như đi trong sương

mù, bóng tối trùng trùng điệp điệp, con đường phía trước một mảnh xa

vời, không thể biết trước.

Mặt trời lại lên, phúc họa không lương trước được……

Mà cô gái kia không biết ngủ bao lâu, chỉ biết là khi cảm thấy nàng ngủ

rất say thì nàng mở mắt ra, có hơi chói, ánh mặt trời chiếu thẳng xuống

dưới, vươn tay muốn che đi. Một mảnh bóng đen vừa vặn xoay người che ở

trước thân thể nàng, thay nàng che đi ánh sáng quá mạnh trược mặt. Nháy

mắt vài cái, nàng mới ngồi dậy, áo trên người cũng rơi xuống.

Nàng ngẩng đầu, nam tử vẫn đưa lưng về phía nàng, ánh bình minh xuyên qua

thân thể hắn, tạo cho quanh thân hắn một vòng ánh sáng vàng óng ánh. Như thần tiên hạ phàm, tiên khí tràn đầy thân thể. Một bóng dáng tuyệt mỹ

như vậy làm cho nàng xem có chút thất thần.

Lửa đã tắt từ lâu, có vài ngọn gió nhẹ thổi đến, chiếc náo trắng rơi trên mặt đất áo có lây

dính một ít bùn đất, Vân Tâm Nhược nhíu đôi mi thanh tú, đứng lên, nhặt

chiếc áo, dùng sức vỗ, đến khi sạch sẽ, mới đi lại gần hắn.

Tiêu

Thanh Hàn vẫn nhìn mặt trời, đưa lưng về phía nàng, không biết suy nghĩ

cái gì? Mà như vậy, hắn làm cho nàng có chút bất an.

“Quốc sư, ngươi suy nghĩ cái gì vậy?” Vân Tâm Nhược cắn môi, nhíu mi, nhẹ giọng hỏi.

“Không có gì.” Tiêu Thanh Hàn nghe vậy, xoay người, nhìn Vân Tâm Nhược, lạnh

nhạt mím môi. Giống như cơn gió thổi nhẹ qua bụi cỏ, yên tĩnh. Phiêu dật xuất trần. Vân Tâm Nhược cầm áo trong tay đưa cho hắn, ý bảo hắn mặc

vào.

Tiếp nhận áo, Tiêu Thanh Hàn quay người lại, đem áo khoác

lên người, động tác cực kì nhanh chóng, một thân áo trắng vô trần, mặc

dù dính chút ít bụi, nhưng không ảnh hưởng đến khí chất xuất trần vốn có của hắn.

Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.