Trọn Đời Không Buông Tay

Chương 7: Quyển 1 - Chương 7


Ngày hôm sau tốc độ đính cườm của Liên Trăn đã tiến bộ rất nhiều so

với ngày đầu tiên. Bản thân cô cũng đắm chìm trong công việc thủ công

này. Thời điểm cửa nhà vang lên tiếng đập cửa cô nhìn đồng hồ, tưởng là

chị Linh lại đến đây kiểm tra quần áo trước khi mang hàng đi giao. Nhảy

ra mở cửa, lập tức thất thần, thế nhưng vẫn là Diệp Anh Chương. Anh ta

đúng là chưa từ bỏ ý định.”

Phản ứng đầu tiên của cô chính là đóng sầm cửa lại, nhưng mà một cánh tay rắn chắc của anh đã đỡ lấy, cửa làm thế nào cũng không thể đóng lại được. Cô lạnh lùng ngẩng đầu, nói: “Cảnh sát Diệp, tôi nghĩ cùng là

người thì nghe đều sẽ hiểu được tiếng người. Rốt cuộc anh muốn thế nào

mới bằng lòng buông tha cho tôi, không đến dây dưa với tôi nữa?”

Diệp Anh Chương tựa hồ cũng không để ý, nghe thấy cô nói những điều

này, chỉ nói: “Liên Trăn, tôi vội tới đây mang đồ ăn cho em.”

Lưng Liên Trăn cứng ngắc lại, giọng lạnh lùng nói: “Tôi nói tôi không cần. Những gì anh đưa tới tôi chưa từng có nếm qua, trước kia không ăn, về sau cũng tuyệt đối sẽ không ăn! Tôi cho dù đói chết cũng sẽ không ăn bất kỳ thứ gì của anh!”

Khi cô nói những lời này, ánh mắt đều thẳng tắp nhìn vào mắt anh, ánh mắt tĩnh lặng như nước, không có một tia dao động. Diệp Anh Chương lần

đầu tiên biết, ánh mắt của cô cư nhiên cũng có thể lợi hại đến vậy. Cho

tới bây giờ Liên Trăn kia, chưa bao giờ như thế. Hứa Liên Trăn xinh đẹp

rực rỡ như ánh mặt trời tháng năm đã thật sự biến mất không trở lại sao?

Anh nhìn chằm chằm bàn tay đeo bao tay của mình, tất cả những gì của

Hứa Liên Trăn bị chính hai bàn tay này của anh phá hủy phải không?

Cánh môi Liên Trăn mân dài thành một đường, lạnh lùng nói: “Diệp Anh

Chương, anh cho là anh làm như vậy, là có thể bồi thường cho tôi sao?

Tôi nói cho anh biết, anh đang nằm mơ đấy! Tôi không cần sự thương hại

của anh, cũng không cần cái gì gọi là bồi thường của anh. Mời anh rời đi cho, cách tôi xa một chút!”

Diệp Anh Chương trầm mặc không lên tiếng, xoay người buông đồ ăn gói

gém trong tay xuống, lại đứng lên: “Tôi biết. Em không cần đền bù của

tôi. Chính là tôi vẫn muốn đền bù cho em. Cho dù là một chút cũng tốt.”

Liên Trăn không nói gì. Diệp Anh Chương đứng bất động, từ góc độ của

anh, chỉ có thể nhìn thấy sườn mặt thanh lệ cùng sắc mặt quật cường tái

nhợt của cô.

Đúng vậy, cho dù là một chút, chỉ cần anh có thể bù đắp cho cô, cũng là tốt rồi.

“Liên Trăn, quả thật tôi đã lừa em rất nhiều —– nhưng là có một chút, tôi chưa từng lừa gạt em. Đó chính là, anh thích em.”

Liên Trăn bỗng nhiên “ha ha!” cười phá lên, về sau lại cười đến ngay

cả nước mắt cũng chảy ra : “Cảnh sát Diệp, anh thật sự là thích nói

giỡn, nhưng mà hiện tại tôi còn cái gì khác để lợi dụng sao?”

Diệp Anh Chương lẳng lặng nói: “Anh biết hiện tại em rất khó chấp

nhận, nhưng mà thứ anh có chính là thời gian, anh có thể chậm rãi chờ

——- chờ đến lúc em tha thứ cho anh. Chờ em nhận anh.”

Liên Trăn mím môi nhìn anh, nửa ngày chỉ ói ra vài chữ: “Diệp Anh Chương, anh đang nằm mơ!”

Liên Trăn buông khăn lau xuống, mới đẩy đồ tạp vụ ra ngoài cửa, liền

thấy Hà Yến Nhiên hướng phía cô đi tới.”Liên Trăn, có người tìm cậu

này?”

Cô không để ý lắm chỉ “Nga” một tiếng, nghĩ đến lại là Diệp Anh

Chương. Ngày ấy sau khi cô nói với anh nằm mơ xong, anh vẫn làm theo ý

mình. Thôi thì chân là của người ta, người ta muốn đi đâu, cũng không

cần đến cô có đồng ý hay không. Cô cũng đã thành thói quen, để cho anh

đi, anh thích đi thì đi, cô không thể quản nổi hay là không có chức vụ

để quản cũng giống nhau. Cũng may Diệp Anh Chương cũng được ăn học tốt,

trừ bỏ tiếp tục ở bên ngoài làm phiền cô, ít nhất chưa bao giờ ở nơi cô

đi làm mà giở trò vô lại.

Cô dứt khoát đi vào kho hàng nhỏ phía sau kiểm tra đối chiếu số quần

áo còn tồn kho. Sau một lúc lâu, Hà Yến Nhiên lại đi qua: “Liên Trăn,thế nào cậu còn ở nơi này chứ? Người kia đã đợi rất lâu nha, còn hỏi mình

vài lần nữa.” Cô lúc này mới “Nga” một tiếng, cũng không làm khó Yến

Nhiên nữa, liền chậm chạp đi ra ngoài cửa.

Cư nhiên không phải Diệp Anh Chương, là một người đàn ông ăn mặc rất

lịch sự, tao nhã xoay người lại, hướng cô vuốt cằm thăm hỏi: “Hứa tiểu

thư, xin chào. Tôi là Hạ Quân.” Cô cũng không có quen anh ta, nhưng vẫn

là khách khách khí khí nói: “Hạ tiên sinh, xin chào.”

Người tên Hạ Quân kia đi thẳng vào vấn đề nói: “Hứa tiểu thư, ông chủ của tôi muốn gặp cô một lần.” Liên Trăn có chút khó hiểu. Ở tại đây

thành phố này, cơ bản cô không có người quen, làm sao lại có thể biết

đến ông chủ của anh ta chứ?

Hạ Quân ước chừng cũng nhìn ra sự bối rối của cô, mỉm cười giải thích nói: “Hứa tiểu thư đi sẽ biết.” Gặp biểu tình Hứa Liên Trăn tựa hồ cũng không muốn đáp ứng, anh ta bồi thêm một câu: “Xin Hứa tiểu thư hãy tin

tưởng, cô đi một chuyến sẽ không có gì nguy hiểm đâu.”

Về điểm này Hứa Liên Trăn thật không có nửa phần lo lắng, nhìn quần

áo mặc trên người anh ta cũng đủ biết anh ta không phải người bình

thường, người ta quang minh chính đại vào trong cửa hàng tìm người, tự

giới thiệu, thiết nghĩ thực sự nếu muốn phạm tội cũng không có ngu như

vậy, để cho người ta biết hết quá trình làm.

Khi cô vẫn còn trong do dự, Hạ Quân đã làm tư thế xin mời, bộ dáng

như không đạt được mục đích thì không từ bỏ vậy. Xem ra hôm nay cô không đi, vị Hạ tiên sinh này có thể sẽ ở đây đợi cho đến khi cô tan tầm cũng nên. Cô đành đi về xin phép Mạnh Tĩnh một chút. Mạnh Tĩnh cũng không

làm cô khó xử, thậm chí ở bất kỳ phương diện nơi chốn nào đều chiếu cố

cô. Thấy Hạ Quân kia tuổi còn trẻ, dáng vẻ đường hoàng, cũng không có

hỏi nhiều hơn một chữ, liền lập tức hướng Liên Trăn gật gật đầu: “Đi đi

thôi, đi đi thôi.” Trong mắt còn ẩn ẩn hàm chứa một ý cười kỳ quái.

Bên ngoài cửa hàng có một chiếc xe nhãn hiệu nổi tiếng của châu Âu,

Hạ Quân trực tiếp đi lên trước, thay cô mở cánh cửa phía sau xe rồi nói: “Hứa tiểu thư, mời lên xe.”

Xe chạy một mạch, cuối cùng nghênh ngang tiến thẳng vào dừng ở một

bãi đỗ xe. Liên Trăn ngồi ở ghế phía sau, mơ hồ nhìn thấy bảo vệ cung

kính cúi đầu chào lái xe, nhưng bởi vì xe chạy nhanh, nên cô tưởng là

mình nhìn lầm rồi.

Hạ Quân xuống xe, lại chạy lại thay cô mở cửa: “Hứa tiểu thư, mời.”

Dọc theo đường đi anh ta vẫn lịch sự khách khí, thật làm cho Liên Trăn

không thể không suy nghĩ, ông chủ của anh ta rốt cuộc là ai?

Theo Hạ Quân đi vào thang máy, đi thẳng lên tầng 56. Vừa vào cửa đã

thấy ngay một căn phòng tiếp khách xa hoa rộng lớn. Xuyên qua đại sảnh, liền thấy có mấy người có bộ dáng như ban thư ký đang ngồi ở bàn làm

việc, thấy Hạ Quân, đều nhất nhất chào hỏi: “Hạ tiên sinh.”

Hạ Quân dẫn cô đi tới trước một cánh cửa lớn đang đóng rồi ngừng lại, gõ gõ cửa. Sau một lát, bên trong mới thản nhiên truyền đến một câu:

“Vào đi.” Hạ Quân đẩy cửa ra, nói: “Tưởng tiên sinh, Hứa tiểu thư đã

đến.”

Đập vào mắt chính là một văn phòng rộng lớn, ba mặt đều ghép thủy

tinh xuống sát đất, từ đây nhìn lại, hơn phân nửa phong cảnh xa hoa của

thành phố Z đều thu vào tầm mắt. Có lẽ là bị che khuất, sau đó cô mơ hồ

nhìn thấy có người ngồi trên chiếc ghế dựa cao lớn, về phần bộ mặt của

người kia thế nào, cô không thể thấy rõ được.

Người nọ thản nhiên nói một câu: “Hứa tiểu thư, mời ngồi.” Kí lai

chi, tắc an chi (ý là đã đến nước này thì cứ an tâm mà đón nhận thôi).

Huống hồ căn bản cũng không có con đường thứ hai có thể đi. Cô nhanh

nhẹn mà cũng rất tự nhiên đi đến ngồi lên sofa

Rất nhanh, liền có người bưng hai tách café đi vào. Nháy mắt, trong không gian tràn ngập hương thơm ngào ngạt của café.

Người nọ vẫn một mực xem tài liệu. Hồi lâu sau, mới ngẩng đầu, chậm

rãi nói: “Hứa tiểu thư, ra giá đi?” Cô sửng sốt, tình huống này sao nhìn giống như là phim lúc 8h tối thế? Nhưng là vì sao cô lại phải ra giá?

Bình thường loại này tình huống này cũng có, có thể là một trong hai

trường hợp sau, một là vợ chính thức nói với tiểu tam, hai là đàn ông

nói với tình nhân của mình. Cái chính ở đây là hai trường hợp này hình

như không giống với quan hệ giữa cô và hắn hiện tại đi.

Thậm chí cho đến bây giờ ngôi nhà mà hắn lớn lên là chung cư hay là biệt thự cô cũng còn chưa có được nhìn thấy một lần nha.

Người nọ tựa hồ cười cười: “Tôi nghĩ cô không rõ được ý tứ của tôi.

Thất lễ quá, tôi là thương nhân, chỉ dùng lời nói trên thương trường.

Thời gian của mọi người đều rấtquý giá, liền trực tiếp nói đi.”

Ánh mắt cô hướng về phía hắn nhìn liếc một cái: “Vị tiên sinh này,

ngài tìm lầm người thì phải.” Cô chuẩn bị đứng dậy ý định muối đi.

Thế nhưng hắn vẫn không thèm nhắc lại, cúi đầu lật tài liệu trong

tay. Không khí cực im lặng, chỉ có tiếng “soạt soạt” của những trang

giấy bị lật. Hắn lấy bút ra, tao nhã vạch vài đường trên giấy. Ấn điện

thoại nội bộ: “Trần thư ký, tài liệu tôi đã ký xong rồi.”

Trần thư ký ở bên ngoài gõ cửa, sau đó tiến vào lấy tài liệu, lại nhẹ nhàng giúp bọn họ đóng cửa.

Lúc này hắn mới chậm rãi đứng lên, bước chân thong thả hướng tới phía trước tường thủy tinh. Cô nâng mắt nhìn lại, thấy bóng dáng cao lớn của một người, mơ hồ có một loại khí thế bất phàm.

Một lát hắn mới mở miệng: “Hứa tiểu thư, một khi đã nói như vậy, tôi

liền nói trắng ra luôn.” Nếu hắn muốn nói, như vậy cô liền lẳng lặng mà

nghe thôi.

“Tôi đã sai người điều tra qua tất cả hoàn cảnh của cô. Bố của cô,

cô, còn có chuyện tình giữa cô cùng với bạn trai của em gái tôi Diệp Anh Chương nữa, những chuyện mà tôi biết đều rất rõ ràng.”

Đến bây giờ Hứa Liên Trăn mới hiểu rõ, người này chính là anh trai

bạn gái đương nhiệm của Diệp Anh Chương. Oan có đầu, nợ có chủ, trách

không được lại tìm tới cô. Chẳng qua là cô hình như không giúp được hắn

cái gì cả!

“Vấn đề này từ đầu cũng không có liên quan gì đến tôi hết. Diệp Anh

Chương cũng không phải tiểu hài tử , từng có bạn gái, từng có chút quá

khứ, đều không có gì sai trái cả, cũng không có gì ảnh hưởng đến toàn

cục hết. Người nào chưa từng có quá khứ chứ?”

“Nhà của chúng tôi cùng Diệp gia có giao tình mấy chục năm nay, từ

nhỏ em gái tôi và Diệp Anh Chương là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn

lên, cuối năm ngoái bọn họ chính thức xác định có quan hệ yêu đương. Bố mẹ hai bên thậm chí đã muốn định xong ngày kết hôn ——”

“Chẳng qua là tình huống hiện tại có chút ngoài ý muốn ——–” hắn chậm rãi xoay người lại, hướng phía cô đi tới.

Hứa Liên Trăn đến lúc này mới thực sự gặp được bộ mặt thực của vị

tiên sinh họ Tưởng này, nhìn loáng thoáng quen mắt. Nếu cô không có nhớ

lầm mà nói, hẳn là cô đã từng gặp qua hắn. Chính là ngày đó gặp lại Diệp Anh Chương đã khiến cô chấn kinh rồi, cho nên mới nhìn thoáng qua hắn

mà thôi, cũng không có để ý. Hiện giờ cho dù gặp lại, cũng chỉ cảm thấy

nhìn có chút quen mắt mà thôi. Nếu không phải hắn đi thẳng vào vấn đề,

cô quả thật không biết hắn chính là người đó.

Hắn từ trên cao nhìn xuống cô, đôi mắt hẹp dài nheo lại, lạnh lùng

tươi cười: “Trước mắt giống như sẽ có chuyện xấu phát sinh —— phận làm

anh như tôi, tất nhiên phải b*p ch*t chuyện xấu này ngay khi mầm mống

của nó mới chỉ phát sinh.”

“Hứa tiểu thư, cô hẳn là hiểu được, có phải hay không?”

“Tất cả mọi người đều hiểu được tiếng người, anh trực tiếp nói thẳng ra đi.”

Từ đầu tới cuối cô vẫn giữ vẻ mặt xa cách, không lạnh không nhạt mà

nghe, coi như tất thảy những điều này không có liên quan đến cô. Hắn

cũng coi như đã từng gặp qua rất nhiều dạng người, thế nhưng giờ phút

này hắn tuyệt không rõ ý cô là như thế nào, muốn gì?

Chỉ thấy cô ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào hắn, khóe môi nhếch lên ẩn

hiện nụ cười như có như không, nhạt nhẽo mà mơ hồ. Trong nháy mắt kia,

làm hắn nhớ tới bông hoa nhài nhỏ bé xinh đẹp, giữa cành lá xanh biếc

thỉnh thoảng ẩn hiện điểm vào sắc trắng, tự dưng làm cho người ta yêu

mến: “Tưởng tiên sinh, tôi nghĩ anh tìm lầm người rồi. Anh đã điều tra

hết thảy, hẳn là biết được là người khác dây dưa với tôi, chứ không phải tôi chủ động đi trêu chọc người khác. Đối với khó khăn của anh, tôi

nghĩ tôi thật sự là bất lực. Thật sự ngại quá !”

Cô cũng không có quay đầu lại mà tiêu sái đi ra ngoài. Hậu quả? Từ

đáy lòng cô yên lặng cười khổ: “Chẳng lẽ cô còn cái gì để sợ hay sao?”

Hắn đứng yên tại chỗ, bình tĩnh nhìn bóng dáng của cô, không thể

tưởng tượng được thân ảnh nhỏ gầy yếu ớt như thế lại có tính tình quật

cường đến vậy.

Một lúc lâu sau đó, Hạ Quân gõ cửa mà vào: “Tưởng tiên sinh.”

Tưởng Chính Nam xoay người lại, mặt không chút thay đổi phân phó:

“Nếu cô ta rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt. Đi sắp xếp một

chỗ để cô ta ở một thời gian, làm cho Diệp Anh Chương không thể tìm thấy cô ta, phải chết tâm thôi.”

Hạ Quân đương nhiên hiểu được ý tứ của hắn, đáp lại: “Vâng!”

“Nhớ kỹ, làm cho dứt khoát sạch sẽ một chút.”

Cô gái tên Hứa Liên Trăn này, tại cái thành phố này không cha mẹ không anh em, thậm chí ngay cả bạn bè cũng đều không có, làm cho cô ta

biến mất một khoảng thời gian, với năng lực của hắn mà nói, cũng không

phải việc khó khăn gì.

Hắn nới lỏng cà-vạt trên cổ, có chút phiền toái kỳ lạ —- chuyện tình như vậy, cũng là lần đầu tiên hắn làm.

Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.