Thất Phu Nhân

Chương 108: Chương 108 Thiên mệnh – Ť�命


Chuyển ngữ: Miki

“Hoà ng thượng, tây thà nh vừa truyền tới tin cấp báo, canh ba đêm qua quân Thiên Vũ đột nhiên tập kích tấn công thà nh, Đao tướng quân chỉ huy quân ra đối chiến, quân ta có một vạn binh sĩ bị thương, bảy nghìn binh sĩ tử vong.” Nghe mấy tin tức nà y, Ngân Lưu Nhân nhíu mà y, hắn biết rõ năng lực của Đao Phong, hắn ta là một tướng tà i hiếm có, nhưng mà …

“Dẫn đầu quân Thiên Vũ là ai?” Vũ Mặc Phong không có khả năng sẽ bỏ tây thà nh, lần trước hắn đã tấn công nơi đó rồi. Cho nên đại hoà ng huynh mới phái Đao Phong đi.

“Đao tướng quân nói là Hiên vương.”

Ngân Lưu Nhân nhíu mà y lại, đúng là Vũ Mặc Hiên? Hắn trúng độc….Là dược cốc ư? Dược cốc của Thiên Vũ quả thật là bất phà m!

(*Bất phà m: Phi thường, tà i giỏi)

“Ám Dạ!”

“Dạ, thưa Hoà ng thượng.” Khuôn mặt Ám Dạ tiều tụy, cái chết của Lưu Tinh là chuyện hắn không thể tiếp nhận nổi, đến bây giờ vẫn không thể tin. Sao có thể thế được? Lưu Tinh bình thường hay đấu võ mồm với hắn, Lưu Tinh hay bị kích động, Lưu Tinh mà có cảm tình rất sâu với hắn lại có một ngà y rời khỏi thế gian nà y sao?

“Chẳng phải ngươi nói độc Vũ Mặc Hiên trúng không có thuốc giải sao?”

Ám Dạ ngẩng đầu lên khiếp sợ nhìn Ngân Lưu Nhân: “Hoà ng thượng, lúc thuộc hạ chế ra loại độc đó vốn dĩ không có ý định là m gì, cho nên không có thuốc giải, có chuyện gì sao?” Chẳng lẽ dược cốc có thuốc giải? Nhưng loại độc đó hắn đã dùng tất cả những vị thuốc độc nhất để chế ra, vậy mà …

“Quên đi, lui xuống cho ta.” Ngân Lưu Nhân thấy vẻ bi thương trong ánh mắt Ám Dạ thì lòng cũng đau khổ. Một Dương Á Sơ thôi đã tổn hại mất mấy nghìn binh sĩ, còn g**t ch*t Quỷ tâm – thống lĩnh ám vệ, trợ thủ đắc lực bên cạnh hắn.

“Vâng, thưa Hoà ng thượng.” Mặc dù Ám Dạ có hơi kinh ngạc việc độc nà y có thuốc giải nhưng quả thực bây giờ hắn không có hứng thú, cái chết của Lưu Tinh là đả kích lớn nhất đối với hắn. Hắn và Lưu Tinh đi theo Hoà ng thượng từ nhỏ, tình cảm giữa hai người cũng sâu đậm, cho tới nay hắn đều đấu võ mồm với Lưu Tinh…Nhưng…Sau nà y chỉ còn lại có mình hắn…

“Hoà ng thượng, có hối hận không?” Người ốm yếu ngồi trên xe lăn nhẹ hỏi.

Ngân Lưu Nhân hơi ngẩn ra, hối hận? Hắn hối hận sao?

Vì một nữ nhân mà nỗ lực của hắn phải trả cái giá quá đắt…Có đáng không?

Ngân Lưu Nhân cúi đầu: “Hoà ng huynh là đang trách móc trẫm ư?”

Than nhẹ một hơi: “Hoà ng thượng, theo biểu hiện của hiện tượng thiên văn lúc đó, ngà i và Thiên Vũ đều có đế vương tinh bảo vệ, mà đế vương tinh của ngà i yếu hơn nhiều so với Thiên Vũ đế, đó là vì cạnh đế vương tinh của Thiên Vũ còn có hai thủ hộ tinh nữa, đó là Dương Á Sơ và Vũ Mặc Hiên. Nhìn lên các vì sao, vốn dĩ hôm nay ngà i phải mang thiên mệnh là người đứng đầu, nhất thống thiên hạ là điều không phải nghi ngờ. Nhưng…” Trong mắt ánh lên sự phức tạp. “Nhưng ngà i vẫn cứ một mực qua lại với Thiên Vũ trong khi thời gian còn chưa tới, vốn dĩ thần đã ngăn cản chuyến đi tới Thiên Vũ của Hoà ng thượng, là bởi vì thần phát hiện ra hiện tượng kì quái.”

“Bên cạnh Thiên Vũ đế xuất hiện một vì tinh tú rất nhỏ, lúc đó thần cũng chưa lĩnh ngộ được ý nghĩa của vì tinh tú, nhưng theo trực giác vẫn ngăn cản Hoà ng thượng tới Thiên Vũ. Bây giờ ngẫm lại, trực giác lúc đó của thần đã đúng, nếu không có chuyến đi tới Thiên Vũ kia, thủ hộ tinh của Thiên Vũ đế sẽ biến mất do tương khắc với vì tinh tú, đây là ý nghĩa sâu xa của hiện tượng thiên văn lúc đó. Nhưng Hoà ng thượng vẫn khăng khăng đi ngược lại với ý trời, xoay chuyển số phận Thiên Vũ đế…”

“Đế vương tinh của Thiên Vũ đã phát ra ánh sáng mà từ trước tới nay chưa từng có, tất cả đều đã đi và o quỹ đạo, Hoà ng thượng, thần biết ngà i không tin và o trời, chỉ tin và o chính bản thân, nhưng thần vẫn muốn nói những lời nà y cho Hoà ng thượng.”

Âm thanh nhẹ nhà ng từ từ phát ra, nhưng một đoạn nà y vẫn khiến người nói thở hổn hển.

Ngân Lưu Nhân cúi mắt xuống khiến người khác không thấy rõ hắn đang suy nghĩ gì lúc nà y.

“Vì tinh tú đó có phải là nà ng?” Ngân Lưu Nhân nhẹ giọng hỏi.

Người ngồi trên ghế đưa chén trà trên mặt bà n lên nhấp một ngụm rồi mới trả lời: “Đúng vậy, đó cũng là nguyên nhân lớn nhất thần không coi nà ng ta là thái tử phi.” Vì tinh tú ấy thay đổi ý trời, có điều…

“Hoà ng thượng, thần muốn hỏi Hoà ng thượng một vấn đề.” Vấn đề nà y khiến hắn luôn canh cánh trong lòng không lý giải được.

“Ngà i có nhìn thấy tận mắt thái tử phi đã chết không?” Nếu như đã chết vậy tại sao vì tinh tú đó không rơi xuống?

Ngân Lưu Nhân ngẩng đầu lên nhìn chăm chú và o nam nhân sắc mặt đang tái nhợt lại: “Sao đại hoà ng huynh lại hỏi như vậy?”

“Theo hiện tượng thiên văn, ngôi sao của nà ng vẫn chưa rơi xuống.” Đại vương gia suy nghĩ một lúc lâu mới quyết định nói ra.

Ngân Lưu Nhân nghe xong thì híp mắt lại, việc nà y…”Đúng là nà ng đã chết trong lòng trẫm, hơn nữa trẫm cũng có thể xác định nà ng đã chết.”

“Vậy thì thật kì lạ, có thể ngôi sao của nà ng quá đặc biệt, ảnh hưởng tới đế vương tinh của Thiên Vũ đế, cho nên mới không bị biến mất.” Ngẫm đi ngẫm lại cũng chỉ có cách giải thích nà y. Hắn không tin trong phủ thái tử, dưới con mắt của Hoà ng thượng nà ng có thể là m ra những chuyện không tưởng.

Ngân Lưu Nhân không lên tiếng, không có khả năng có chuyện gì khó tin xảy ra, về điểm nà y hắn tin là thế.

“Đại hoà ng huynh nói ý trời đã định, là chỉ việc trẫm sẽ bại dưới tay Vũ Mặc Phong sao?” Giọng nói nhà n nhạt có chút ẩn ý không rõ.

Đại vương gia ngẩng đầu nhìn thẳng và o Ngân Lưu Nhân: “Hoà ng thượng…” Hắn biết Hoà ng thượng cũng chỉ nửa tin nửa ngờ đối với những lời hắn nói, hoà ng thượng cà ng tin tưởng bản thân hơn, nhưng ý trời đã định, đây là sự thật, có điều hắn cũng chỉ nhìn thấu ba phần mà thôi, sau nà y thế nà o hắn không rõ.

Tây thà nh

“Vương gia, tại sao lại rút binh?” Rõ rà ng bây giờ họ đã đánh Thập Ngân quốc tới trở tay không kịp, sao không thừa thắng mà tiếp tục tấn công?

Vẻ mặt Vũ Mặc Hiên lạnh lùng: “Cứ theo mệnh lệnh của bản vương mà thi hà nh.” Giờ hắn không còn là Hiên vương gia trước kia nữa. Đã từng là một Vũ Mặc Hiên đạm mạc u buồn, Vũ Mặc Hiên hiện tại chỉ mang theo khuôn mặt lạnh lùng.

“Dạ, thuộc hạ biết tội.” Hiên vương gia mới là thống lĩnh đội quân, hắn thân là tướng quân đương nhiên phải nghe theo mệnh lệnh.

“Lui ra đi”

“Tuân mệnh”

Vũ Mặc Hiên nhìn tấm bản đồ trong tay, giữa trán toát lên vẻ lạnh lẽo, Ngân Lưu Nhân, hai mươi vạn đại quân. Ngươi cho rằng từng đấy thôi là có thể ngồi bình chân như vại hay sao?

Hắn xác định sẽ phá được tây thà nh!

Đi ra khỏi trướng vải, vừa vặn lúc ngà y mới lên…

Vũ Mặc Hiên nhìn lên những tia sáng trên bầu trời, trong đầu lại nhớ tới nữ tử đã thay đổi hắn kia. Nhân sinh nếu chỉ như lần đầu gặp gỡ thì thật tốt biết bao? Hắn không cầu xin có được nà ng, nhưng chỉ cần để hắn nhìn thấy nà ng, biết nà ng hạnh phúc, hắn đã cảm thấy thỏa mãn rồi. Nhưng thiên ý trêu người…

Tùy Tâm, nà ng có biết cả đời nà y ta sẽ không thể quên ánh mắt của nà ng, đau xót là như vậy sao? Bất lực như vậy..còn có áy náy nhiều đến thế ư? Nà ng đau khổ vì mất đi Dương Á Sơ, bởi vì nà ng không thể cự tuyệt nên mới đi theo Ngân Lưu Nhân, bởi vì ta mà nà ng cảm thấy áy náy, nhưng ta chỉ có thể mở to mắt nhìn nà ng bị Ngân Lưu Nhân đưa đi.

Nà ng có biết, đối với ta mà nói những điều đó cũng là thống khổ, bất lực và áy náy hay không.

Ta đau lòng khi thấy nà ng thống khổ, bởi không thể ngăn cản Ngân Lưu Nhân đưa nà ng đi nên mới bất lực và áy náy.

Nghe nói ta nằm gần một năm ở dược cốc mởi giải được độc…

Đại hoà ng huynh nói ban đầu thiếu cốc chủ Dược cốc không giải độc cho ta là vì thuốc giải không hiệu quả. Bây giờ võ công của ta đã bị phế, nhưng ta vẫn có thể sống bình thường như cũ, phụ hoà ng đã từng cầu xin ta và o triều hỗ trợ Hoà ng thượng. Nhưng ta lại lạnh lùng từ chối, thật ra ta cũng rất ích kỷ, ta vừa không muốn vứt bỏ sự yêu thương của phụ hoà ng nhưng lại vừa không muốn có giang sơn, cho nên ta mới mong cả cuộc đời nà y sẽ không vướng và o phân tranh nơi triều đình. Nhưng…hơn hai năm nay ta sống như người mất hồn tại vương phủ. Có điều…lâu như vậy rồi sao? Có phải nà ng hận ta vì hôm nay mới đi báo thù cho nà ng? Vũ Mặc Hiên trước kia đã chết, chết bên trong sự vô dụng và bất lực của bản thân. Sau khi tỉnh lại, ta đã thề sẽ đánh bại Ngân Lưu Nhân, cứu nà ng trở về…Nhưng…tại sao ông trời không cho ta cơ hội đó? Nà ng có biết khi ta nghe tin nà ng đã chết, ta đã không thể chấp nhận nổi tới mức nà o hay không? Hiện tại sự xuất hiện của Dương Á Sơ khiến ta cà ng là m tất cả vì nà ng! Mặc dù nà ng đều không nhìn thấy…

Hơn ba năm, nà ng chưa từng xuất hiện trong giấc mơ của ta. Đối với ta mà nói ngay cả mơ về nà ng cũng chỉ là mong ước xa xỉ!

Dương Á Sơ không chết, hắn còn sống! Nhưng nà ng đã rời đi trước rồi, thậm chí không để lại cho ta cơ hội cứu nà ng về…

…

“Đồ vô dụng” Vũ Mặc Nhiên tức giận nhìn binh sĩ đang quỳ trên mặt đất, mới sáng sớm Dương Á Sơ đã không thấy tăm hơi, hơn nữa cỗ quan tà i cũng biến mất. Hắn đang bị nội thương rất nặng, có thể đi chỗ nà o được đây?

Nhưng hiện tại hắn đang là tướng lĩnh quân đội, không thể đi tìm Dương Á Sơ, hơn nữa…với võ công hiện tại của hắn thì cũng không đuổi kịp.

“Vương…vương gia tha tội.” Hai binh sĩ quỳ trên mặt đất lắp bắp nói, vị…vị công tử đó võ công cao như vậy, đi lúc nà o họ cũng không biết. Vỗn dĩ tối qua vị công tử đó còn đang hôn mê nữa.

Sáng sớm đã không thấy người đâu, hơn nữa…hơn nữa cỗ quan tà i cũng biến đi đâu mất.

“Vương gia…” Lộ Nguyên đi và o nhìn Vũ Mặc Nhiên, trong lòng thở dà i một hơi.

“Cút ra” Vũ Mặc Nhiên hất toà n bộ những thứ trên bà n xuống mặt đất, hai người quỳ trên mặt đất run rẩy sợ hãi.

“Dạ…dạ…”

Thấy hai người ngã, Lộ Nguyên quay đầu lại nhìn về phía vương gia đang ngồi trên ghế, vẻ mặt đang vô cùng tức giận.

“Vương gia, Hiên vương gia bất ngờ tất công tây thà nh, đã thắng” Lộ Nguyên cúi mắt xuống, hắn cũng không ngờ Dương Á Sơ lại còn sống, hơn nữa võ công lại lợi hại như thế, thấy hắn một người địch vạn người, gây tổn thất nghiêm trọng cho Thập Ngân quốc…aizzz….thật đáng tiếc! Nam nhân như vậy mà lại là một kẻ si tình!

Vũ Mặc Nhiên nghe Lộ nguyên nói xong thì suy nghĩ một lúc, hiện tại hắn chỉ cần chờ Hiên đệ nắm chắc tây thà nh.

“Lộ Nguyên, phân phó cho mọi người, nội trong hai ngà y chế tạo ra cầu lửa, chúng ta sẽ sử dụng cầu lửa trong trận công phá tây thà nh”

“Việc đó, vương gia…”

“Cứ chuẩn bị đi, không cần phải lo” Đương nhiên hắn biết Lộ Nguyên do dự, Lạc thà nh là mạch máu của Thập Ngân quốc, đánh hạ được Lạc thà nh thì chẳng khác nà o chiếm lĩnh được nửa giang sơn Thập Ngân quốc. Chính vì nguyên do đó mà cửa thà nh vô cùng kiên cố. Hơn nữa còn do Ngân Lưu Nhân đích thân trấn giữ…

Cầu lửa là một cách tốt, có điều…khuyết điểm duy nhất của nó là không thể sử dụng khi trời có gió to. Bởi nếu sức gió quá lớn thì sẽ phản công ngược trở lại…

Trên đường phố, do đang có chiến tranh, dân chúng Lạc thà nh đều không dám lộ diện trên đường, một người đi trên con đường vắng vẻ. Không, không phải là một người, là một người kéo theo cỗ quan tà i…

Mái tóc đen rối tung, tuy rằng đã thay y phục nhưng thân thể vốn đã gầy lại cà ng mảnh khảnh như ngọn nến sắp tà n trước gió, khuôn mặt bị mái tóc che khuất, là m cho không ai nhìn thấy rõ bộ dạng hắn như thế nà o, cà ng không biết hắn là ai, nhưng toà n thân phát ra một nỗi bi thương vô cùng, tâm như đã chết, khiến người ta đoán nhất định là do đau lòng vì người mất thân, aizzz…chiến tranh là m cho vô số gia đình tan cửa nát nhà . Nói vậy chắc người nà y cũng mất thân nhân trong chiến tranh? Tuy rằng trên đường vắng vẻ hầu như không có ai, nhưng các cửa hà ng ở hai bên vẫn mở ra, thấy nam nhân kì lạ kéo theo một cỗ quan tà i đi trên đường thì nhìn xem thế nà o. Trên con đường im ắng lạnh lẽo, tồn tại sự cô đơn. Dương Á Sơ không nghĩ cái gì nữa, tâm hắn đã chết, bây giờ người chỉ như cái xác vô dụng. Chỉ có một ý nghĩ duy nhất, đó chính là đưa nương tử hắn rời khỏi chỗ nà y, sau đó hắn sẽ đi theo nương tử xuống hoà ng tuyền…

Hắn chỉ mong tất cả là do Ngân Lưu Nhân gạt hắn, hắn cam chịu đây là Ngân Lưu Nhân gạt hắn. Nhưng…Vũ Mặc Nhiên cũng nói đó là sự thật…Nương tử…Bảo hắn sao có thể chịu được đây? Hắn nhớ ba năm, chỉ trong phút chốc đã hóa thà nh hư ảo, không có gì hết, hắn sống còn có ý nghĩa gì nữa?

“Khụ…” Tiếng ho nhẹ phát ra từ cổ họng Dương Á Sơ. Hắn bị nội thương rất nặng, bị thương một phần là do giao chiến với Quỷ Tâm, còn phần lớn là tự hắn tạo thà nh. Hắn không quan tâm tới nội thương nà y, cho dù đau đớn hắn vẫn có thể đưa nương tử rời khỏi đây.

Kéo cỗ quan tà i đi như vật quý báu nhất trên đời…

Hoà ng hôn đỏ bừng.

Lộ Tùy Tâm đưa bản vẽ trong tay cho Phấn Hồng: “Phấn Hồng, ngươi nói với các sư phụ cố gắng hoà n thà nh mau chóng” Mùng tám tháng sau là đại hôn của Linh nhi, chỉ còn nửa tháng nữa, bộ trang sức nà y có thể là m ra trong hai ngà y. Nam Cung đại ca cũng không nói Linh nhi lấy ai. Nà ng cười khổ, Nam Cung đại ca cố tình không nói, có phải muốn bắt nà ng tự đi hay không. Các nà ng muốn đi thì chỉ có thể dùng xe ngựa, nếu đưa Thông Nhi theo thì ít nhất cũng mất bốn ngà y đường mới tới. Có điều…

Một đêm nà ng không ngủ, không phải nà ng không muốn đi, nà ng rất quý Linh nhi, hơn nữa Nhiễm trang chủ cũng chẳng khác nà o người cha người anh của Dương Á Sơ, nà ng nên tới chúc mừng. Hơn nữa những ngà y tại Vô Vân sơn trang là cuộc sống hạnh phúc nhất mà nà ng từng có.

“Tiểu thư…”

Lộ Tùy Tâm xoay người, nà ng biết Phấn Hồng đang muốn hỏi nà ng xem có muốn đi hay không.

“Trước tiên ngươi cứ nói sư phụ chế tác ra, ta còn muốn suy nghĩ hai ngà y nữa.”

“Vâng” Tiểu thư cân nhắc chứng tỏ tiểu thư cũng muốn đi, nhưng mà …

“Mẹ.” Hồng Tham ôm Thông Nhi tới.

“Chơi đâu vậy?” Lộ Tùy Tâm thấy trên mặt và tay Thông Nhi toà n bùn đất thì nhíu mà y lại.

Tử Vân thấy thế thì khẽ cười thà nh tiếng, vội đem một chậu nước tới: “Nà o, Thông Nhi, để dì Vân rửa mặt cho con”

“Dạ!” Nhìn bùn đất trên cánh tay mập mạp của mình, Thông Nhi đưa tay ra cho Tử Vân.

“Tiểu thư, Dương gia có chuyện” Hồng Tham nói khiến mọi người kinh ngạc.

“Thật sao?” Lộ Tùy Tâm thốt lên.

Tử Vân, Phấn Hồng đều giật mình, cùng nhìn về phía Hồng Tham.

Hồng Tham nhíu chặt mà y: “Vừa rồi ta đưa Thông Nhi lên phố, thấy cửa hiệu bán gạo ngừng kinh doanh”

“Ngừng kinh doanh?” Phấn Hồng nói rồi nhìn về phía Lộ Tùy Tâm.

Vẻ mặt Lộ Tùy Tâm ngưng trọng, ngà nh buôn bán gạo của Dương gia kiểm soát toà n bộ Thiên Vũ, các cửa hiệu bán gạo ở Thủy thà nh cũng đều nằm trong tay Dương gia. Tại sao lại ngừng kinh doanh?

“Có nghe được nguyên do vì sao không?” Bản lĩnh của Dương Viễn Chi cũng không hề kém. Không lẽ tà i chính có vấn đề?

“Có, nghe nói là vì Dương gia muốn hỗ trợ quân lương nên mới rút bạc ra để mua vật phẩm phục vụ quân đội” Hồng Tham nhìn Lộ Tùy Tâm rồi mới cúi mắt nói.

Lộ Tùy Tâm kinh ngạc tới ngây ra, trong lòng có đau đớn mơ hồ, Dương Á Sơ có một người anh tốt, Dương Viễn Chi luôn suy nghĩ tường tận. Gia sản khổng lồ của Dương gia lại dùng để trả cho quân lương Thiên Vũ, đơn giản chỉ là muốn báo thù cho Dương Á Sơ. Nhưng mà …Chi tiền cho quân lương cũng phải mất con số khổng lồ, huống chi lại rút hết bạc về, chỉ e hiện tại tà i sản của Dương gia sắp cạn kiệt, cho nên mới phải ngừng kinh doanh để gom góp bạc. Lão gia tử không biết bây giờ thế nà o rồi? Có còn đau khổ như ba năm về trước nữa hay không?

“Phấn Hồng, xin các vị sư phục tăng ca suốt đêm, giúp ta mau chóng chế tạo ra bộ trang sức đó, lấy một ít ngân phiếu đi đường, chuẩn bị sẵn xe ngựa, sáng sớm mai chúng ta sẽ lên đường tới Vô Vân sơn trang chúc mừng, lần nà y chúng ta đi xa một chuyến, ngươi liệu mà ăn nói cho khéo.” Sau đó đưa Thông Nhi tới Dương gia, cho dù lão gia tử có không thích nà ng, hận nà ng, thấy nà ng thì chỉ muốn đuổi đi, nhưng đối với bọn họ sự xuất hiện của Thông Nhi cũng là một niềm an ủi rất lớn. Đây cũng là việc nà ng phải là m.

“Tiểu thư…” Tử Vân kinh ngạc, tiểu thư muốn trở về kinh thà nh ư? Nhưng chẳng phải tiểu thư không thích kinh thà nh đó sao?

“Dạ” Phấn Hồng vui vẻ đi ra ngoà i.

“Hồng Tham, ngươi ra phố mua cho ta ít đồ dùng hằng ngà y” Vốn dĩ nà ng không muốn lại trở về kinh thà nh, nhưng vì Dương Á Sơ, nhất định nà ng phải về một chuyến.

“Vâng” Hồng Tham cũng đi ra ngoà i.

Lộ Tùy Tâm cúi đầu, cuối cùng vẫn không có cách nà o tránh được! Có phải kinh thà nh đã tạo nên ảnh hưởng tới cuộc sống của nà ng hay không?

“Mẹ” Thiên Bình lau khô mặt và tay cho Thông Nhi, đưa Thông Nhi cho Lộ Tùy Tâm như dâng tặng một vật quý báu.

“Tiểu thư…” Tử Vân định nói gì đó nhưng lại không biết nói ra sao.

Ôm lấy Thông Nhi, Lộ Tùy Tâm cẩn thận đánh giá ngũ quan của Thông Nhi, giống Dương Á Sơ tới bảy phần, còn lại ba phần là giống nà ng, gặp Thông Nhi, không biết lão gia tử sẽ có cảm nghĩ gì đây? Mà không biết quyết định lần nà y là đúng hay sai nữa? Trong lòng nà ng cảm thấy thật hỗn loạn.

“Thông Nhi…” Ôm chặt đấy đứa bé, giữa lông mà y Lộ Tùy Tâm lộ ra vẻ lo âu.

“Mẹ, mẹ sao thế? Thông Nhi rất ngoan mà ” Tiếng trẻ con mềm mại khiến lòng Lộ Tùy Tâm cảm thấy ấm áp. Cho dù là m sao đi chăng nữa, chí ít nà ng vẫn còn có Thông Nhi. Con đường phía trước có gian nan nà ng cũng không sợ. Nghĩ tới đây, nà ng ngẩng đầu nhìn Thông Nhi: “Mẹ đưa Thông Nhi đi là m khách có được không?”

“Là m khách ạ?” Khuôn mặt tuấn tú tròn trịa cà ng là m cho người khác yêu mến. Trong đôi mắt đen biểu lộ thắc mắc khiến Lộ Tùy Tâm mỉm cười.

“Đúng vậy, mẹ đưa Thông Nhi đi ngắm tỷ tỷ xinh đẹp là m tân nương tử, sau đó đưa Thông Nhi thăm ông nội và bác cả, có được không?”

“Dạ” Nghe xong Lộ Tùy Tâm giải thích, Thông Nhi cũng biết rằng cậu bé có cha, tại sao cha lại không ở đây. Bây giờ nghe thấy được đi thăm ông nội, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên sự mong đợi.

Lộ Tùy Tâm ôm Thông Nhi và o lòng, không biết mọi người ở Vô Vân sơn trang nhìn thấy nà ng sẽ có phản ứng thế nà o?

Mà đến lúc đó lão gia tử nhìn thấy nà ng sẽ có phản ứng ra sao?

Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.