Nhớ Mãi Không Quên

Chương 77: Phiên ngoại 6 Hồi kí mang thai


Mấy ngày nay khẩu vị Tần Vũ Dương không tốt lắm, ở

trên bàn ăn bữa sáng liền che miệng chạy vào phòng vệ sinh, sắc mặt tái nhợt

nôn mửa.

Theo sát đi vào Cố Mặc Hàm vừa đưa cho cô một ly nước

vừa vỗ phía sau lưng cô, "Hôm

nay đừng đi làm, anh cùng em đi bệnh viện khám một chút, mấy ngày nay em vẫn

luôn như vậy, đừng có kéo dài lại."

Tần Vũ Dương súc miệng, ngậm mới lát mới mở miệng,"Không cần, hôm nay

anh không phải có buổi họp sao, tự em đi là được."

Cố Mặc Hàm rũ rèm mắt xuống suy nghĩ một chút, "Thôi,

dù sao năm người bọn họ đều ở đó cũng không có chuyện gì đâu, anh trước đi bệnh

viện cùng em."

"Thật

không có việc gì, phỏng chừng chính là chuyển mùa bệnh bao tử lại tái phát, em

đi lấy thuốc uống sẽ không có chuyện gì, yên tâm đi mà, nhanh đi thay quần áo

rồi chuẩn bị đi làm đi." Tần

Vũ Dương vừa nói vừa thúc giục anh ra cửa.

Tần Vũ Dương tiễn Cố Mặc Hàm ra cửa, thay anh chỉnh

chỉnh cà vạt. Cố Mặc Hàm cúi người hôn nhẹ lên mắt cô, "Anh đi

trước, khám qua bác sĩ rồi nhớ rõ gọi điện thoại cho anh."

Tần Vũ Dương cười cười, "Được."

Tiễn Cố Mặc Hàm đi rồi thì sau đó Tần Vũ Dương lại ngủ

một giấc rồi tỉnh, cảm giác có chút thư thái mới ra khỏi cửa đến bệnh viện.

"Cố

phu nhân, đến cô rồi."

Tần Vũ Dương đẩy cửa đi vào, "Bác sĩ

Trần, xin lỗi lại tới làm phiền ông."

"Vũ

Dương à, sao, dạ dày lại không thoải mái?"

"Vâng,

gần đây luôn muốn nôn mửa, đặc biệt là ngửi thấy mùi dầu mỡ, dạ dày lúc nào

cũng khó chịu, cho nên muốn lấy ít thuốc để uống."

"Luôn

muốn nôn mửa?" Bác sĩ Trần suy

nghĩ một chút,"Cô kết hôn một thời gian rồi nhỉ? Tháng này

chưa có đến chu kỳ phải không?"

Tần Vũ Dương nhớ tới xác thực tháng này của cô chưa có

tới, mặc dù ngày của cô gần đây không chính xác, nhưng mà cũng không có muộn

đến nhiều ngày như vậy.



của ông là..."

Bác sĩ Trần nở nụ cười, "Với kinh nghiệm của tôi

là phải, bất quá, cô vẫn đi bên đó của chị cô xét nghiệm một chút rồi hãy

nói."

Tần Vũ Dương thấp thỏm ngồi đối diện Tần Thanh Dương,"Chị, thế

nào?"

Tần Thanh Dương nhìn kết quả trên tờ xét nghiệm, cười

nói,"Chúc

mừng em, Cố phu nhân, em đã làm mẹ."

Tần Vũ Dương có chút mơ, "Thật sự?"

"Sao,

em không muốn? Vậy thì làm đi, chị thu xếp giải phẫu." Tần Thanh Dương nghiền ngẫm nhìn cô.

"Không

phải, đương nhiên là không phải!" Tần

Vũ Dương lập tức che bụng, "Em chỉ là còn chưa có chuẩn

bị tốt."

"Này

thì có cái gì chuẩn bị tốt, tuổi em cũng không nhỏ, nếu không sinh thì đối với

một đời sau sẽ không tốt rồi. Ba tháng đầu là nguy hiểm nhất, em chú ý thai nhi

một chút, đừng làm những vận động kịch liệt, đặc biệt là, vận động trên

giường."

"Chị!"

"Được

rồi, mau đi về nghỉ ngơi đi, buổi tối dẫn Cố Mặc Hàm về nhà mẹ ăn cơm đó." Bác sĩ Tần không kiên nhẫn phất phất tay bảo y tá gọi

bệnh nhân kế tiếp đi vào.

Tần Vũ Dương ra khỏi bệnh viện, ánh mặt trời ấm áp

chiếu vào, cô hít sâu một hơi, vuốt bụng mình, từ từ bật cười.

Mặc Hàm, em có con, con của chúng ta.

Cố Mặc Hàm ngồi ở trong phòng hội nghị có chút không

yên lòng, ngồi một lát thì sốt ruột cầm lấy bút gõ cái bàn, từng phát từng phát

vang vọng trong phòng họp đang yên lặng.

Quản lý của phòng thị trường đang phát biểu lập tức mồ

hôi lạnh toát ra, đáng lẽ báo cáo nửa tiếng thì dùng mười phút liền kết thúc,

trở về trên chỗ ngồi nhưng lòng vẫn còn sợ hãi lau mồ hôi lạnh, bao hàm thâm ý

nhìn cái chủ quản của phòng bán hàng phát biểu kế tiếp.

Một lát sau, di động của Cố Mặc Hàm vang lên, anh lập

tức nhận.

"Bác

sĩ nói sao?"

Tần Vũ Dương cười nói, "Bác sĩ nói, dạ dày của

em không sao hết."

Cố Mặc Hàm thở phào nhẹ nhõm, "Vậy là

tốt rồi."

"Nhưng

mà..."

"Nhưng

mà cái gì?"

"Mặc

Hàm, em mang thai."

Cố Mặc Hàm sửng sốt, trong phòng họp cũng một mảnh yên

lặng, tất cả đều nhìn Cố Mặc Hàm.

Mấy giây sau anh mới mở miệng, trong thanh âm mang

theo sự run rẩy không dễ gì phát hiện, "Bây giờ em còn ở bệnh

viện ?"

Tần Vũ Dương đối với phản ứng của anh rất khó hiểu, "Đúng

vậy, làm sao vậy?"

"Ở

đó chờ, anh lập tức tới tìm em!"

Tất cả mọi người nhìn Cố Mặc Hàm mặt không chút thay

đổi ra khỏi phòng họp, ai cũng không dám cản. Lý Thanh Viễn chọi chọi Thạch

Lỗi, "Đầu

đá, cậu ta làm sao vậy?"

Thạch Lỗi cho cậu ta một quyền, "Tớ nào

biết cậu ta làm sao, tiếp tục họp!"

Cúp điện thoại, trong lòng Tần Vũ Dương không rõ. Anh

ấy rốt cuộc là nghĩ gì về đứa bé này? Không thích? Từ trong giọng nói nghe

không được niềm vui khi anh được làm bố?

Cố Mặc Hàm ra khỏi phòng họp dựa lên tường, tiêu hóa

tin tức này.

Con? Con của hai người bọn họ? Một tiểu tinh linh hoạt

bát đáng yêu, giống anh hoặc là giống cô, sẽ khóc, sẽ cười, sẽ có tiếng con nít

gọi bọn họ bố mẹ...

Anh lẳng lặng nghĩ tới, khóe miệng từ từ cong lên, vui

vẻ đạt đến đáy mắt, ánh mặt trời thông qua cửa sổ hành lang chiếu trước mặt

anh, con đường phía trước bằng phẳng mà tươi sáng, anh sải từng bước đi về phía

trước.

Tần Vũ Dương cứ vướng mắc ở cửa bệnh viện, cuối cùng

quyết định, nếu anh dám ghét con của bọn họ, cô liền tìm một người bố khác cho

con! Sau khi quyết định cô bất ngờ vừa ngẩng đầu thì thấy Triệu Tịch Vũ.

Cô ta đứng cách đó không xa, vẫn là như trước, duy

nhất làm cho Tần Vũ Dương ngạc nhiên chính là, cô ta mang thai. Cái bụng rất

to, cơ thể hơi sưng vù. Cô ta đỡ bụng từ từ đến gần, "Đến

khám bệnh?"

Lời này nói ra làm cho Tần Vũ Dương không muốn để ý cô

ta.

Cô ta tiếp tục ném bom, "Cô không muốn biết đứa

nhỏ trong bụng tôi là của ai sao?"

Tần Vũ Dương lạnh lùng nhìn cô ta, "Không

muốn."

"Là

của Cố Mặc Hàm."

Tần Vũ Dương bất động thanh sắc.

Triệu Tịch Vũ cười, "Anh ấy và tôi ở Bắc Kinh

lâu như vậy, sẽ có con cũng là rất bình thường, đứa trẻ hiện tại đã được bảy

tháng."

Bảy tháng, tính toán thời gian, vừa khớp thời điểm Cố

Mặc Hàm vẫn còn ở Bắc Kinh.

Sau một lúc lâu, Tần Vũ Dương bật cười, không có một

tia miễn cưỡng, "Triệu

Tịch Vũ, thú vị sao?"

"Cái

gì?"

"Cô

vẫn là như vậy dùng mọi cách để phá hư tôi cùng Cố Mặc Hàm thú vị lắm

sao?"

"Cô

vẫn tin tưởng anh ấy? Người đàn ông nào không ăn trộm thịt sống, cô dựa vào cái

gì lại tin tưởng anh ấy như vậy?"

"Triệu

Tịch Vũ, cô vĩnh viễn cũng sẽ không hiểu. Yêu một người sẽ hoàn toàn tín nhiệm

đối với anh ấy, nếu một người đàn ông ngay cả điểm tín nhiệm này đều vô pháp

cho tôi, người đàn ông như vậy tôi Tần Vũ Dương cũng không cần, mà Cố Mặc Hàm

vừa vặn có thể làm được điểm này."

Vẻ mặt Triệu Tịch Vũ đột nhiên trở nên thê lương, sau

lưng vang lên tiếng vỗ tay.

Tần Vũ Dương quay đầu, vẻ mặt Cố Mặc Hàm ôn nhu nhìn

cô, từ từ đến gần, ở bên cạnh anh vỗ tay chính là người đàn bà lần trước gặp ở

Cố gia.

Bà ấy lướt qua Tần Vũ Dương đi đến bên cạnh Triệu Tịch

Vũ đỡ lấy cô ta, "Tịch

Vũ, cháu nên chết tâm đi. Thật sự có thể lưu lại gì đó ở trong lòng, không cần

phải hao tổn tâm cơ chiếm giữ."

Triệu Tịch Vũ nhìn Cố Mặc Hàm, mà tràn đầy trong mắt

Cố Mặc Hàm chỉ có Tần Vũ Dương.

Cô ta lẩm bẩm mở miệng, "Phải, cháu nên chết tâm.

Cố Mặc Hàm, sau này em sẽ không tới quấy rầy anh nữa, lần này là thật sự, anh

có cái gì không muốn nói với em không?"

Cố Mặc Hàm lúc này mới quay đầu nhìn cô ta, ôn hoà nói

câu, "Hi

vọng cô hạnh phúc."

Tần Vũ Dương, hạnh phúc của em anh muốn tự tay đưa cho

em.

Triệu Tịch Vũ, hi vọng cô hạnh phúc.

Đây là ý nghĩa khác nhau của hai người phụ nữ đối với

Cố Mặc Hàm.

Triệu Tịch Vũ đi rồi, Tần Vũ Dương thay đổi dịu dàng

vẻ hào phóng vừa rồi, v**t v* tay Cố Mặc Hàm đang ôm cô, "Nói!

Con của cô ta là của ai?!"

Cố Mặc Hàm nhướn mày, "Em không phải mới vừa

nói tín nhiệm anh sao? Như thế nào người vừa đi em liền trở mặt vậy?"

Tần Vũ Dương kiễng chân bóp cổ anh, "Ban

nãy em là nể mặt anh, hiện tại nếu anh không nói thật em liền tiêu diệt

anh!"

Cố Mặc Hàm ngửa cổ hai tay ôm lấy cô cười ha ha, "Anh

nói này, em trước buông tay đã."

Sau khi Cố Mặc Hàm đem chuyện nói cho Tần Vũ Dương,

Tần Vũ Dương liền trầm mặc.

"Em

làm sao vậy?"

"Cô

ta, đứa con đó của cô..."

Cố Mặc Hàm buông tay ra, "Anh cũng không biết rốt

cuộc là của đám người đó hay của người nào khác."

Tần Vũ Dương còn muốn nói điều gì thì bị Cố Mặc Hàm

cắt đứt.

"Em

đừng nói với anh em thông cảm với cô ta nha, người đáng thương tất có chỗ đáng

hận. Em không phải mới vừa rồi còn nghiến răng nghiến lợi đối với cô ta

sao?"

Tần Vũ Dương cúi đầu níu lấy tà áo Cố Mặc Hàm, "Mặc

Hàm, anh nói đi, ban nãy em có phải không nên như vậy đối với cô ?"

Cố Mặc Hàm đem cô ôm vào trong ngực, dỗ dành mở miệng,"Bà xã, từ nay về

sau cô ta chỉ là một người râu ria, chúng ta không cần thiết vì chuyện của cô

ta mà hao tổn tâm trí. Bây giờ em cần quan tâm là anh, còn có con của chúng

ta."

Tần Vũ Dương ngẩng đầu nhìn anh, gật đầu.

Cố Mặc Hàm hôn lên trán cô một cái, mỉm cười nói, "Chúc

mừng em Cố phu nhân, em đã được làm mẹ."

Cái điểm xoắn quýt kia trong lòng Tần Vũ Dương sớm đã

không còn, cô cười hì hì trả lời, "Chúc mừng anh Cố tiên

sinh, anh đã được làm bố."

"Được

rồi, chúng ta về nhà thôi."

Về nhà, thực là một từ ấm áp.

Trên đường phố người đến người đi, hai người mười ngón

tay đan vào nhau, đi vài bước đồng thời quay đầu nhìn về phía đối phương, sau

đó bèn nhìn nhau cười...

Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.