Kinh Thành Tam Thiếu: Ông Xã Gõ Cửa Lúc Nửa Đêm

Chương 187: Chứng ảo tưởng Hạ Vãn Lộ


Nói xong Hạ Hiểu Thần quả thật đâm đầu tới góc bàn.

Hạ Vãn Lộ tất nhiên kinh hãi, muốn nhào tới, lại bị Thần An lôi kéo gắt gao.

Hạ Hiểu Thần ánh mắt lóe lên nhìn hạ Vãn Lộ một cái, "Chị, em thật sự đi chết đây. . . . . ."

Không biết làm sao Hạ Vãn Lộ bị Tả Thần An giam cầm, không thể động đậy.

Hạ Hiểu Thần hạ quyết tâm, lần này, là thật sự đụng rồi. . . . . .

Vậy mà, cách góc bàn còn khoảng vài cm nữa, cô lại ngừng lại, sau đó gào

khóc, "Chị, chị không phải nói vấn coi em là em gái sao? Nào có chị ruột nhìn thấy em gái mình đi tìm chết cũng không quản! Em xem như là nhìn

thấu chị rồi!"

Hạ Vãn Lộ thở phào một cái, chân mày lại nhăn chặt hơn. . . . . .

Tả Thần An nắm tay của cô, nói một câu, "Đừng giả bộ khóc nữa!"

Giọng nói không lớn, giọng điệu lạnh như băng, giống như một trận gió lạnh

thổi qua, Hạ Hiểu Thần không tự chủ được run rẩy, cũng ngừng k** r*n,

một đôi mắt nén lệ, mấy phần sợ hãi, mấy phần ngu si nhìn Tả thần An.

"Sợ đau phải không?" Tả Thần An nâng lên một nụ cười lạnh trào phúng, "Người sợ đau còn dám đụng xe?"

Mặt của Hạ Hiểu Thần nhất thời trắng bệch, "Tôi. . . . . . tôi lúc ấy là

cực kỳ đau lòng. . . . . . cho là chị không quan tâm tôi nữa. . . . . ." Cô lần nữa đem chiêu bài đặt lên sự đồng tình của chị, một đôi mắt đẫm

lệ thỉnh thoảng liếc về phía chị mình.

"Vậy sao?" Tả Thần An cười một cái, "Cục Công An đã thẩm tra qua tài xế gây chuyện, anh ta thừa

nhận, là anh ta đụng phải cô, nhưng mà, khi anh ta xuống xe tới đỡ cô,

cô lại nói với anh ta một câu mới bất tỉnh, tự cô nói cái gì còn nhớ rõ

không?"

"Tôi. . . . . . anh vu oan hãm hại tôi!" Sắc mặt Hạ Hiểu Thần đại biến.

Anh hừ lạnh, "Cô nói, đợi người tới, thì bảo anh ta nói cô là tự sát, như

vậy anh ta chẳng những không cần phụ trách, sau khi xong việc cô còn có

thể cho anh ta một khoản tiền! Không nhìn ra nha, sự hôn mê của cô còn

có thể khống chế thời gian? Sau khi bị xe đụng còn có thể cùng tài xế

đạt thành hiệp nghị mới hôn mê?"

"Anh. . . . . . anh nói bậy!" Hạ Hiểu Thần giãy chết chối cãi, đồng thời nhìn chị mình, lại bắt đầu rơi

lệ, "Chị, Tả Thần An và tài xế đều nói bậy, bọn họ thông đồng với nhau. . . . . ."

Chỉ là, cho dù cô ngụy biện như thế nào, sự thật cũng

đã đặt ở trước mắt, không có người tài xế nào ngu xuẩn như vậy, lấy

chuyện tự sát nói bậy thành chuyện mình gây ra. . . . . .

Hạ Vãn Lộ đã tuyệt vọng triệt để, dựa lên người Tả Thần An, toàn thân như nhũn ra, người em gái cô thương yêu hai mươi năm trước mắt này, làm cho cô

một câu cũng nói không nên lời rồi. . . . . .

Đúng lúc gặp Thư Khai vào, kêu lên, "Ah, chị, anh rể, hai người đều tới rồi!"

Hạ Vãn Lộ hơi trấn định lại, nói với Thư Khai, "Thư Khai, em thu thập đồ

đạt một chút, sau đó đưa Hiểu Thần xuất viện về nhà đi! Thủ tục chốc lát nữa trở lại làm!"

"A, chị, chị. . . . . ." Thư Khai cũng nhìn ra tình hình không đúng.

Hạ Vãn Lộ lại cái gì cũng không nói, cất bước đi ra khỏi phòng bệnh, Tả Thần An đuổi theo ngay sau đó.

Cô đi rất nhanh, anh đuổi theo mấy bước mới theo kịp, kéo cánh tay của cô, ôm lấy cô thật chặt.

Bệnh viện lúc này, người lui tới rất nhiều, anh vốn là người đàn ông làm

người ta chú ý, ôm một người phụ nữ như vậy, càng trở thành tiêu điểm,

nhưng, anh sẽ quan tâm sao? Anh chỉ biết, cô trong ngực chắc chắn gặp

phải đả kích trước nay chưa từng có, anh muốn cho cô ấm áp và là điểm

tựa của cô. . . . . .

Anh cái gì cũng không nói, chỉ là ôm cô,

anh biết rõ, ngôn ngữ vào thời khắc này là cứng nhắc, ngực của anh, chỉ

mong là nơi cô ấm áp . . . . . .

Cô lẳng lặng, mặc anh ôm.

Ngắn ngủi mấy phút sau, cô nhẹ nhàng đẩy anh, cúi đầu như cũ không nói lời nào.

"Đi, về nhà thôi." Anh dắt tay của cô, đi ra ngoài.

Cô vẫn là không nói tiếng nào, mặc anh dắt, đi theo anh, mỗi một bước đi, dường như đều nặng ngàn cân. . . . . .

Trở lại nhà ở Vân Hồ, cô liền chui vào ban công, ngồi trên ban công, những

bông hoa lài từng đón gió phấp phới ở đầu mùa hè kia đã sớm theo sự thay đổi của mùa rơi rụng không biết đi nơi nào rồi. Có một số thứ, nhìn như vẫn còn ở, giống như vẫn như cũ, lại không biết, mùa sán lạn nhất cuối

cùng đã trôi qua. . . . . .

Mắt thấy cô về đến nhà lại là hình

dạng này, trong lòng anh thật sự đau lòng, nhưng vẫn là không có đi quấy rầy cô, có một số việc, quả thật cần một mình yên tĩnh tiêu hóa, chỉ

là, trong lòng thấp thỏm theo cô, làm cái gì đều không thể tập trung

tinh thần, liền dứt khoát đi đến phòng bếp, giúp đỡ dì chuẩn bị cơm

trưa.

Anh không am hiểu nấu nướng, ngay cả làm trợ thủ cũng luống cuống tay chân, dì liền cho anh một bó rau, sai anh đang ở một bên lặt

những cái non nhất xuống.

Anh rất nghiêm túc làm phần công việc này.

Một giờ sau, anh "Quả to nặng trĩu" đi gọi cô tới ăn cơm.

Trải qua mấy giờ lắng đọng, cô dường như xem ra bình tĩnh hơn nhiều rồi,

cũng như bình thường cười với dì, sau đó ngồi xuống bưng chén, trong

chén có cơm Tả Thần An đã bới xong.

Ánh mắt của cô rơi trên đĩa rau nhỏ đó.

Một đĩa rất nhỏ, không biết sau một đũa của cô còn dư lại hay không .

Dì cũng lưu ý đến ánh mắt của cô, cười khẽ, "Cái này nha, là thành quả của Tả tiên sinh. Người ta ngắt được hơn nửa giờ, mới chọn ra được một ít

rau non, giống như hái lá trà . . . . . ." Khi bà nhìn thấy Tả tiên sinh ước chừng vứt đi hai phần ba, có thể nào không cười?

Sắc mặt Tả Thần An hơi hồng, "Lần sau. . . . . . sẽ làm tốt một chút. . . . . ."

Không phải nói nhặt cái non nhất sao? Anh rất nghiêm túc chọn những cái đầu

nhọn kia ra, ở trong rổ nhìn thế nào cũng có thể có một rổ, nhưng ai

biết khi xào nó

Thì teo lại. . . . . .

Cô không có cười

to, cũng không có đánh giá, chỉ hơi, giương giương khóe môi, coi như là

cười, rồi sau đó nhẹ giọng nói, "Đều ăn cơm đi!"

Anh biết tâm

tình cô vẫn không tốt, không nhiều lời nữa, ngồi ở bên người cô, theo cô cùng nhau ăn cơm, không ngừng gắp thức ăn cho cô.

Một bữa cơm yên lặng ăn.

Dì dường như nhìn ra không khí này không thích hợp, rất nhanh liền thu dọn đồ vào phòng bếp, không ra ngoài nữa.

Hạ Vãn Lộ thì trở lại phòng ngủ, nằm ở trên giường.

"Mới vừa ăn no, đừng ngủ liền!" Anh đi theo vào, kéo cô lên, hai người ngồi xếp bằng mặt đối mặt nhau.

Cô trầm mặc một hồi, rốt cuộc mở miệng, "Chuyện của Hiểu Thần . . . . . . anh định làm như thế nào?"

"Em cứ nói đi?" Lý do anh vẫn không có chủ động nhắc tới chuyện này, chính

là muốn xem thái độ của cô, Hạ Hiểu Thần là em gái cô, tình cảm của cô

đối với Hiểu Thần thậm chí còn hơn cả em gái, đây là nổi đau khắc sâu

nhất trong lòng cô.

Cô suy nghĩ một chút, "Nên làm như thế nào

thì làm như vậy đi! Anh vốn không có nghĩa vụ gánh vác tương lai của

người nhà em, nó là ca sĩ công ty anh, nếu như đổi lại là bất kỳ một

người ca sĩ nào làm ra chuyện như vậy, anh sẽ làm như thế nào, thì anh

hãy đối với Hiểu Thần như thế, em không có ý kiến."

"Ra nước

ngoài thì sao?" Anh nhắc lại cái đề tài này. Nói thật, nếu như đổi lại

bất cứ người nào làm ra chuyện tổn thương Hạ Vãn Lộ như vậy, anh nhất

định sẽ làm cho cô ta không chết cũng lột da, chỉ là, cô ta rốt cuộc là

em gái của Hạ Vãn Lộ, anh quá rõ phân lượng phần huyết thống thân thiết

này, mặc dù Hạ Vãn Lộ lúc này chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nhưng

là, nếu Hiểu Thần chịu khổ, Hạ Vãn Lộ cũng chắc chắn sẽ đau lòng theo.

Chỉ là, không thể để Hiểu Thần ở bên cạnh nữa. . . . . .

Cô nghe

xong, lại lắc đầu, "Không, nó không thích, anh cũng không có nghĩa vụ

này. Đến lúc nó chịu trách nhiệm vì cuộc sống của mình rồi, ngày trước,

có lẽ là em sai lầm rồi, quá cưng chiều nó, chỉ hy vọng đem những cái em có thể cho trên thế giới này tất cả đều cho nó, lại không để ý đến tâm

lý trưởng thành của nó, nếu như tiếp tục kiêu căng nữa, chỉ sợ nó sẽ

phạm phải sai lầm nghiêm trọng hơn, có lẽ, thực sự chỉ có người ở trong

nghịch cảnh, mới có thể học được trưởng thành."

Anh gật đầu một cái, "Được, anh hiểu."

"Thần An, có lẽ. . . . . . em là một người rất ích kỷ. . . . . ." Giọng nói

của cô chợt trở nên rất kỳ quái, khẽ run, dường như cực kỳ khổ sở, "Mấy

ngày nay, em không nói chuyện với anh, là bởi vì. . . . . . em thật sự

không biết nên làm sao đối mặt với anh. . . . . . em. . . . . ."

Cô không tiếp tục nói nữa, từ trong tủ đầu giường lấy ra một phong thư,

"Lần trước anh đưa cho em phong thư này, em thật ra chưa xem, tiện tay

liền ném, hai ngày trước em mới tìm được ở trong chồng sách . . . . . .

Thần An, nói thật lòng, em không trách anh, thật sự, chỉ không biết đối

mặt với anh như thế nào . . . . . . Hai ngày nay em vẫn đang nghĩ, nên

dùng biểu tình như thế nào sống cùng anh, em muốn cười với anh, cười

giống như trước vậy, nhưng em cười không nổi, thật sự. . . . . . thật

xin lỗi. . . . . ."

Trong nháy mắt Tả Thần An nhìn thấy lá thư

này, có một loại cảm giác trở lại thời điểm ban đầu, thì ra, không phải

tha thứ, là cô vẫn không biết. . . . . .

Hơn nữa, sau khi xảy ra chuyện Hiểu Thần này, anh lại mất đi năng lực giải thích . . . . . .

"Thật ra, em vẫn có một loại cảm giác, chuyện trên đời, cho tới bây giờ đều

là một tay vỗ không ra tiếng. . . . . . Dĩ nhiên, anh không có sai, sai

là mấy cô gái đó, sai là họ đọc được tin tức sai lầm, ôm lấy ảo tưởng

sai lầm, mà Hiểu Thần, là một cái sai triệt để nhất. . . . . ." Giọng

nói của cô xa xăm, giống như đến từ nơi rất xa.

Anh cảm thấy hoảng sợ vô cùng, đột nhiên ôm chặt lấy cô, sợ cô cứ như vậy biến mất. . . . . .

"Thật xin lỗi, Heo nhỏ! Anh từng nói có bệnh, loại bệnh này trong y

học không có ghi chép lại, anh lấy tên cho nó, gọi là chứng ảo tưởng Hạ Vãn Lộ, Heo nhỏ, anh cũng là người ích kỷ, chỉ có em ở bên cạnh anh

bệnh này mới sẽ không mắc phải, tha thứ cho anh! Heo nhỏ! Tha thứ cho

anh!"

Cô nhắm mắt lại, câu chữ tin đã thuộc nằm lòng, lúc này ở trong đầu tái hiện một đoạn

Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.