Kinh Thành Tam Thiếu: Ông Xã Gõ Cửa Lúc Nửa Đêm

Chương 146: Cô không ở nhà


Buổi tiệc của gia

đình nhà họ Diệp, người đến phần lớn là nhân vật nổi tiếng trong giới

bất động sản, cũng có bạn tốt trong các giới, gia đình họ Tả trừ ông nội Tả và Tả Tư Tuyền cùng với mấy đứa trẻ trong nhà, những người khác đều

đến đông đủ.

Tả Thần An đi vào cùng với mẹ mình và Diệp Như Ý,

liền lập tức trở thành tiêu điểm, về việc Tả Tam thiếu cùng tiểu thư nhà họ Diệp kết thân, được đồn đại đã lâu, buổi tiệc gia đình ngày hôm nay, nhân vật chính có phải là hai người này không? Ít nhất, Tiêu Hàn vô

tình hay cố ý cũng vẫn sắp xếp Tả Thần An ở bên cạnh Diệp Như Ý, thì có

thể nói rõ một vài vấn đề.

Cuối cùng, Diệp Như Ý bị mọi người vây xung quanh lên tiếng xin lỗi, muốn rời khỏi chốc lát, tình huống như

thế này, bình thường là đi nhà vệ sinh rồi. Tả Thần An buồn cười nhẹ

nhàng hỏi bên tai mẹ, "Mẹ, cái này. . . . . . con cũng cần đi theo hả?"

Tiêu Hàn trừng mắt liếc anh một cái.

Tả Thần An cười khẽ, giữa lông mày mấy phần không kềm chế được, đứng dậy rời đi, tìm một chỗ yên tĩnh, ngồi im nghỉ ngơi.

Theo thói quen lấy điện thoại ra chơi, khuôn mặt cười tỏa sáng xinh đẹp như

ánh mặt trời của người nào đó ở trên bàn, trong nháy mắt chiếu sáng từng ngóc ngách trong tim, cũng không biết anh không trở về một ngày, con

heo ngốc đó đang làm gì? Lại ngủ nữa sao? Đang muốn gọi điện thoại hỏi

một chút, trước mắt nhiều hơn một ly rượu, giọng nói của Thần Hi vang

lên, "Thế nào? Nghĩ thông rồi?"

Anh cất điện thoại lại, dưới ánh đèn thủy tinh tinh anh rực rỡ, Thần Hi xinh đẹp mà ưu thương.

"Cái gì nghĩ thông rồi?" Anh nhận lấy ly rượu, nhẹ nhàng cụng ly với chị mình.

Tả Thần Hi ngồi xuống đối diện anh, bĩu bĩu môi, "Như Ý! Dự định đính hôn

sao?" Người khác không biết, nhưng cô biết, người trong lòng em trai

không bỏ được là ai.

Tả Thần An nhấp một ngụm rượu, từ từ thưởng

thức ở trong miệng, sau khi chậm rãi nuốt xuống, nhìn vợ chồng anh cả

cùng với Tống Sở đang cười nói cách đó không xa, nói, "Em không hiểu,

tại sao anh cả và chị có thể thuận lợi tự mình lựa chọn hôn nhân, sao

vận khí của em lại không tốt như vậy?"

"A. . . . . ." Tả Thần Hi

nhìn chằm chằm chất lỏng trong ly rượu cười khổ, trong con ngươi sáng

lóng lánh, ánh sáng khao khát trong đôi mắt như muốn vỡ tung, "Tự mình

chọn lựa thì thế nào? Bây giờ chị càng ngày càng cảm thấy ba mẹ đúng,

môn đăng hộ đối có cái tốt của môn đăng hộ đối."

"Đùa gì thế!

Thời đại nào rồi!" Tả Thần An xì mũi coi thường, ngay sau đó nhớ tới

cuộc hôn nhân của chị mình, lập tức nói, "Thần Hi. . . . . . chị và Tống Sở, cuối cùng xảy ra chuyện gì?" Từ nhỏ hai chị em bọn họ ngủ cùng một

tấm chăn, mãi cho đến trung học anh mới không ngủ cùng Tả Thần Hi, có

thể nói, hai người không có bí mật gì, nhưng hôn nhân đơn độc này, Tả

Thần An có thể cảm thấy chị mình đau buồn không vui, nhưng chị cái gì

cũng không chịu nói, anh từng cho người điều tra Tống Sở, cũng không

phát hiện chuyện vượt quá giới hạn nào, không biết là Tống Sở quả thật

trung thành, hay là giấu diếm quá tốt?

Hỏi đến đề tài này, Tả

Thần Hi vẫn lắc đầu không nói, hồi lâu, mới nói, "Mặc dù chị và anh cả

đều tự mình lựa chọn hôn nhân, nhưng kết quả không giống nhau, hạnh phúc của anh cả và Loan Loan làm cho người ta ghen tỵ, mà chị. . . . . .

Thần An, em đừng hỏi nữa, nhưng chúng ta là chị em sinh đôi, cảm nhận

của chị, em hiểu mà. Chị thường suy nghĩ, tại sao phải như vậy chứ? Nghĩ tới nghĩ lui, chính là vấn đề môn đăng hộ đối. Nhà chúng ta lại cũng

không phải nói là cái gì đại phú đại quý mà hơn người ta, chỉ là hoàn

cảnh sống rất quan trọng. Anh cả và Loan Loan hạnh phúc như vậy, là bởi

vì bối cảnh nhà chúng ta và nhà họ Lục giống nhau, giá trị quan giống

nhau, thói quen sinh hoạt, cách đối nhân xử thế các phương diện cũng

giống nhau, ngay cả cãi nhau cũng dễ dàng hiểu nhau, nhưng, em có từng

nghĩ cảm giác không thể khai thông với một người như thế nào không? Loại cảm giác đó thời điểm khi yêu không thể thể nghiệm, chỉ có trong cuộc

sống gia đình mới có thể cảm nhận được, thật. . . . . . muốn nổ tung!

Muốn nổ tung!"

Tả Thần An nhẹ nhàng lắc ly rượu, nhìn dáng vẻ

hiên ngang của Tống Sở trong đám người, chàng trai nghèo năm đó đã lột

xác thành nhân sĩ thành công tác phong nhanh nhẹn, tổng giám đốc của

công ty Tả gia lớn như vậy, đây là công lao Thần Hi, đương nhiên, Tống

Sở này cũng có chút bản lãnh, cuộc hôn nhân này năm đó được vô số người

chúc phúc, chẳng qua cũng như thế này sao?

Theo ánh mắt Tả Thần

An, Thần Hi cũng nhìn chồng mình, trong mắt vẫn là tình yêu sâu đậm và

sùng bái, "Thần An, cuộc sống nói cho chị biết, chỉ có tình yêu thì

không đủ, chúng ta đã từng yêu như vậy . . . . . ."

Tả Thần An

thở dài, đặt ly xuống, ngồi vào bên cạnh chị mình, ôm cô, để cho cô tựa

lên vai mình, vỗ nhẹ vai cô, "Thần Hi, em chỉ biết, chị là công chúa của nhà họ Tả chúng ta, ngày trước cũng vậy, bây giờ cũng vậy, về sau cũng

vậy. Cho dù chị là vợ của ai, là mẹ của ai, trưởng thành hay già rồi,

đều là đứa con gái duy nhất của nhà chúng ta, là bảo bối trong tay ba

mẹ, là nữ thần của em và anh cả, bất cứ lúc nào nơi nào, chỉ cần chị kêu lên một tiếng, chúng ta sẽ hóa thân làm kỵ sĩ, đáp xuống bên cạnh chị,

cho nên, đừng sợ, nhà mình vĩnh viễn là hậu thuẫn của chị, chỉ cần chị

muốn quay đầu lại, là có thể thấy."

"Thần An. . . . . ." Lời nói

tình cảm của Tả Thần An, hoàn toàn làm cho Thần Hi khóc, cô khó khăn ôm

chặt cổ em mình, nước mắt chảy đầy trên cổ anh. Quả thật rất lâu không

cùng em trai thân mật như vậy rồi, kể từ khi lên trung học, sau đó không có tâm tình như vậy, thì ra, em trai thấp hơn mình một cái đầu, đã

trưởng thành như vậy rồi.

Tả Thần An rất bất đắc dĩ, loại chuyện

hôn nhân này, hạnh phúc hay đau khổ tự mình biết, biết Thần Hi không

hạnh phúc, theo như truyền thống của người Trung Quốc, không tiện trực

tiếp khuyên người ta ly hôn, nhưng, nhìn cô khổ sở mình lại đau lòng,

việc duy nhất có thể làm, chỉ là kiên nhẫn nói cho cô biết, cô không

phải một mình, cô còn có tình yêu của người thân. . . . . .

"Thần An. . . . . . sau này thường về nhà, có được không?" Cuộc sống của Thần Hi là cuộc sống kiềm nén, khổ sở của cô không đành lòng cho ba mẹ biết, anh cả lại thường ở nhà họ Lục, trong ngôi nhà xa hoa của nhà họ Tả, có khi cô thật không biết còn có thể dựa vào ai. . . . . .

Nhưng,

nói xong lại nghĩ tới em trai có nhà của mình ở bên ngoài, lập tức đổi

lời nói, "Thỉnh thoảng đi, thỉnh thoảng trở về ăn cơm. . . . . . Y Thần

cũng thường nhắc đến em. . . . . ."

"Ừ, em sẽ cố gắng." Anh sờ tóc của chị mình.

Ánh mắt của Thần Hi có chút hoảng hốt, giống như lầm bầm lầu bầu hỏi một

câu, "Thần An, tình cảm anh chị em vững chắc hơn tình yêu, đúng không?"

"Đó là đương nhiên!" Anh thuận miệng đáp một câu, chỉ vì để chị mình bớt

buồn, lại không để ý chị mình cúi đầu, trong ánh mắt ảm đạm hơn.

"Được rồi, vui vẻ một chút, trang điểm đều trôi hết rồi!" Tả Thần An nâng đầu chị mình lên.

Tả Thần Hi mím môi cười một tiếng, tình hình như thế này giống như cậu là

anh trai, cô là em gái, cảm giác được chiều chuộng, thật sự rất tốt đẹp

rất tốt đẹp . . . . . ."Đúng rồi, chị không phải đến nói chuyện của

mình, đều tại em, bị em làm rối cả lên, chị nói em và Khả Tâm thì sao,

em dự định như thế nào?"

"Chị cảm thấy thế nào?" Anh cười hỏi ngược lại.

Cô thở dài, "Chị còn không hiểu em sao? Chúng ta là chị em sinh đôi, ngay

cả thái độ của tình cảm đều giống nhau, ngu ngốc, quá cố chấp. Nhưng,

vết xe đổ của chị ở trước mặt em đó, em còn muốn dẫm lên vết xe đổ sao?

Không bằng nghe theo sự sắp đặt của ba mẹ, Như Ý là người sống chung rất tốt, chỉ có em điều khiển được cô ấy."

Anh cười ha ha, "Chị cũng nói em ngốc, em lại cứ thích bị người điều khiển thì làm thế nào?"

"Chị cảm thấy. . . . . . rất khó!" Thần Hi lo lắng cho em trai, chuyện của

năm năm trước có lẽ chỉ có cô là hiểu rõ, mẹ có thể làm ra chuyện như

vậy, có thể thấy có nhiều mâu thuẫn đối với Hạ Vãn Lộ.

"A, thì ra hai chị em nói chuyện riêng ở chỗ này!" Có giọng nói cắt đứt cuộc nói

chuyện của bọn, Như Ý dịu dàng cười chăm chú nhìn hai người bọn họ, cách đó không xa, Tống Sở cũng phát hiện không thấy vợ của mình, đang tìm

kiếm khắp nơi, ánh mắt đã tìm được, đang đi tới bên này.

Tả Thần

Hi vội vàng lau sạch nước mắt, lớp trang điểm bất đắc dĩ đã trôi hết,

muốn đi trang điểm lại cũng không kịp rồi, Tống Sở rất nhanh đi tới đây, kéo cô lên, ôm vào trong lòng, "Đây là sao?"

Tả Thần An chậm rãi đứng lên nói, "Hai chị em chúng tôi lâu ngày không gặp, uống một ly

rượu, con nhóc Thần Hi này uống quá sức, bị sặc rồi, rượu toàn bộ đều

lên trên mặt, còn làm dính người em đây!"

"Ai là con nhóc? Không

biết lớn nhỏ!" Tả Thần Hi phối hợp trừng mắt nhìn anh một cái, che giấu

lúng túng mình đã khóc, chỉ là, nghe thấy em trai gọi mình con nhóc này, càng muốn khóc. Cô trưởng thành, kết hôn, cũng đã làm mẹ rồi, không còn là con nhóc có thể tùy ý làm nũng ngày trước, đã bao lâu không ai gọi

mình là con nhóc rồi?

"Con bé ngốc!" Tống Sở thần xui quỷ khiến

thế nào cũng gọi theo Tả Thần An, giọng tràn đầy sủng ái, ôm cô nói, "Đi trang điểm lại, sắp khiêu vũ rồi!"

Tả Thần Hi vùi đầu ở trước ngực Tống Sở, thiếu chút nữa khóc lên.

"Anh Thần An, sắp khiêu vũ rồi !" Như Ý thẹn thùng cười e lệ với anh, nói xong trên mặt liền nhuộm một tầng đỏ ửng.

Anh nhìn đại sảnh xa hoa nở nụ cười hờ hửng, khiêu vũ? Được thôi. . . . . . khiêu vũ. . . . . .

Bữa tiệc vĩnh viễn đều nhàm chán như vậy, khoác lác, uống rượu, khiêu vũ,

đã hình thành thì không thay đổi, nhưng anh không hiểu, tại sao còn có

người không biết mệt như vậy? Anh tình nguyện lười biếng ở nhà, ôm heo

nhỏ xem ti vi. . . . . . thật rất nhớ cái ghế sa lon trong nhà. . . . . .

Anh kiên trì đến cuối cùng, thời điểm mẹ còn chưa kịp bắt anh, đầu tiên lái xe ra khỏi nhà họ Diệp, chạy thẳng tới Vân Hồ.

Một đường đều đang phỏng đoán, tối nay heo nhỏ sẽ cho anh sắc mặt như thế

nào? Cho dù là sắc mặt như thế nào, anh đều muốn mặt dày vào phòng ngủ,

mặt dày lên giường! Sau khi trong lòng lên mấy cái đối sách, cuối cùng

đến nhà, ngẩng đầu, lại phát hiện cửa sổ nhà mình tối đen như mực.

Cô không ở nhà?

Anh gấp rút xông lên lầu, mở cửa, cô quả nhiên không ở nhà. . . . . .

Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.