Đấu Phá Thương Khung

Chương 8: Thần Bí Đích Lão Giả



Thần sắc đạm mạc rời đi đại sảnh, Tiêu Viêm hồn bất thủ xá theo thói quen ngày thường đi lên gia tộc hậu sơn, ngồi trên núi, bình tĩnh nhìn vách núi hiểm trở được sương mù bao phủ, nơi này chính là ma thú sơn mạch nổi tiếng của Gia Mã đế quốc.

” A a, thực lưc… Thế giới này, không có thực lực thì ngay cả một cục cứt chó cũng không bằng, ít nhất, cứt chó cũng không ai dám dẵm lên!” Bả vai nhẹ nhàng động đậy, thiếu niên trầm thấp tiếng cười, mang theo bi phẫn quanh quẩn trên đỉnh núi.

Mười ngón tay cắm vào một đầu tóc đen, Tiêu Viêm gắt gao cắn môi, tùy ý để máu trào ra khóe môi, mặc dù ở đại sảnh hắn cũng không biểu hiện cảm xúc không ổn, nhưng mỗi cau nói của Nạp Lan Yên Nhiên đều như một lưỡi dao cắt tại trong lòng, làm Tiêu Viêm cả người run rẩy…

“Nỗi nhục hôm nay, ta không muốn chịu thêm lần thứ hai!” Giơ lên tay trái có một đạo viết thương, thanh âm của Tiêu Viêm khàn khàn nhưng lại tràn ngập kiên định.

“Hắc hắc, tiểu oa oa, xem ra ngươi cần trợ giúp a?”

Tại lúc trong lòng Tiêu Viêm hạ lời thề, một đạo già nua quái dị tiếng cười bỗng nhiên truyền vào tai.

Sắc mặt biến đổi, Tiêu Viêm xoay người, ánh mắt lợi hại như ưng quét tại phía sau, nhưng không phát hiện nửa cái thân ảnh…

“Hắc hắc, không cần tìm, ta ở trên ngón tay ngươi.”

Đang lúc Tiêu Viêm cho rằng chính mình ảo giác, quái dị tiếng cười lại bất ngờ truyền ra.

Hai mắt nheo lại, ánh mắt của Tiêu Viêm đột nhiên dừng ở tay phải… Hắc sắc cổ xưa giới chỉ.

Uể oải thở dài một hơi, ánh mắt của Tiêu Viêm lại nhìn lão giả có vẻ cao thâm khó lường kia, trong lòng chợt động, liến môi nói: “Ngươi có biện pháp? _”

” _ _ _ Có lẽ vậy. _” lão giả hàm hồ cười quái dị nói.

” _ Ngươi trợ giúp ta trong một năm tu luyện đến bảy đoạn đấu khí, vậy việc ngươi hấp thu đấu khí của ta ba năm coi như xóa bỏ, thế nào? _” Tiêu Viêm hỏi thăm dò.

” _ Hắc hắc, tiểu oa oa rất giỏi toán kế a. _”

” _ _ _ Nếu ngươi không giúp được gì, ta còn mang trên người làm gì? Ta xem, ngài vẫn nên tìm một cái thân xác khác đi… _” Tiêu Viêm cười lạnh nói, nói chuyện một lúc, hắn cũng nhìn ra trong suốt lão giả này hình như không thể tùy tiện hấp thu đấu khí của người khác.

” _ Thật là một cái miệng lưỡi lợi hại tiểu oa oa, tốt, tốt, ai bảo lão nhân ra còn có việc muốn nhờ tiểu gia hỏa nhươi đây. ” Bất đắc dĩ gật gật đầu, lão giả thân hình hạ xuống đất, ánh mắt tại trên người Tiêu Viêm dò xét, một trận quái dị tiếng cười hiện lên trên mặt, sau đó lập tức tiêu tán, chần chừ một lúc, tựa hồ rất không tình nguyện mở miệng nói: ” Ngươi muốn trở thành luyện dược sư không? _”

Tiêu Viêm duỗi duỗi tay, nhàn nhạt nói: ” _ Muốn ta tiếp tục cung phụng ngươi, ngươi cũng nên xuất ra một chút thành ý đi chứ? _”

” _ _ _ Ngươi một chút cũng không giống một cái mười lăm tuổi thiếu niên, xem ra ba năm này, ngươi đã trưởng thành rất nhiều, việc này xem như ta tự ăn ác quả sao?” Nhìn Tiêu Viêm, lão giả ngẩn ra, sau đó có chút dở khóc dở cười lắc đầu.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.