Lưu Vũ Đồng là đệ tử chân truyền.
Nhưng thực lực của nàng không mạnh bằng Thích Vĩnh Dạ, tại sao như vậy?
Bởi vì nàng là quý nữ của Lưu gia, đến học viện phải cho chút mặt mũi. Hai là ở thời điểm luận võ cuối năm, nàng còn có thể thu được bảo vật do gia tộc ban tặng, lâm thời tăng lên sức chiến đấu, bởi vậy rất dễ dàng bảo vệ tư cách đệ tử chân truyền.
Đương nhiên, loại cửa sau này, mỗi nhà chỉ có một lần, những tộc nhân khác phải nhờ vào thực lực của mình đi liều mạng.
Trên đệ tử chân truyền, còn có ba đệ tử nòng cốt.
Đệ tử nòng cốt là đối tượng học viện toàn lực bồi dưỡng, bởi vì bọn họ là thế hệ tuổi trẻ mạnh nhất của Vũ Quốc, đại diện cho võ đạo tương lai của Vũ Quốc, là mặt mũi của một quốc gia.
Muốn trở thành đệ tử nòng cốt, thực lực Dũng Tuyền Cảnh là tất yếu, mấy trăm năm trước, một đệ tử nòng cốt mạnh nhất thậm chí đạt đến Linh Hải Cảnh!
Có điều, tất cả mọi người khi đạt đến ba mươi tuổi, nhất định phải rời học viện, bởi vì sau ba mươi tuổi là tráng niên.
Hiện tại ba vị đệ tử nòng cốt chính là: Thích Phong Vân, Tam hoàng tử Vũ Quốc, không chỉ thiên phú trác việt, còn được Hoàng thất, Hổ Dương Học Viện trọng điểm bồi dưỡng, thực lực tự nhiên mạnh mẽ.
Năm nay hắn hai mươi bảy tuổi, đã đạt đến Dũng Tuyền tầng bảy, là đệ tử mạnh nhất của Hổ Dương Học Viện, cũng được gọi là đệ nhất thiên tài Vũ Quốc.
Người thứ hai tên Triệu Hoan, tộc nhân của Triệu gia trong Bát Đại Hào Môn, nghe nói lúc sinh có thiên địa dị tượng, kim quang soi sáng nửa Hoàng thành, suýt chút nữa bị lực lượng Hoàng thất bí mật giết chết, cho rằng có thể làm dao động đến ngôi vị hoàng đế của Thích gia.
Nàng vừa đứng lên, Lăng Hàn mới kinh ngạc phát hiện, vóc người của cô gái này thật thon dài, cao gần như hắn, hơn nữa phong thái như tiên, đẹp đến quá mức, không dưới Lưu Vũ Đồng chút nào.
– Ha ha, lẽ nào ta nói sai sao?
Lăng Hàn vừa né vừa nói, Hổ Nữu ngồi xổm ở một bên, vẻ mặt hưng phấn, hận không thể nhào tới cắn hai cái.
—————