Chương 54: Đi tới Đại Nguyên thành

Đối với chuyện này, Lăng Hàn cũng không kỳ quái.

Thiên phú võ đạo của Lưu Vũ Đồng rất mạnh, chậm chạp không có tu ra kiếm khí vốn là không hợp lý, hiện tại một khi mở ra lỗ hổng, thật giống như hậu tích bạc phát, lập tức hình thành hiệu quả giếng phun.

Có điều, đạo kiếm khí thứ ba liền không dễ hình thành như vậy.

Với Lưu Vũ Đồng mà nói, mới mười tám tuổi liền nắm giữ hai đạo kiếm khí, cái này đã làm cho nàng rất thỏa mãn, bước vào hàng ngũ vương giả trẻ tuổi, hơn nữa còn tương đối cao.

Cấp độ võ đạo của Vũ Quốc quá thấp, tu ra đao khí, kiếm khí liền có thể xưng là vương giả.

Qua năm mới, mỗi chi nhánh của Lăng gia đều trở lại tổng bộ, cùng nghênh đón tân xuân.

Bình thường, những chi tộc này ở bên ngoài, quản lý chuyện làm ăn của gia tộc, đại bộ phận đều là người bình thường, chỉ có số ít người đi lên con đường tu luyện, dù sao trong mười người cũng chỉ có một có thể nắm giữ linh căn.

– Hàn ca ca!

Một tiểu nha đầu tên là Lăng Tử Huyên đi theo phía sau cái mông của Lăng Hàn, tiểu nha đầu này mới tám tuổi, nhưng linh căn thức tỉnh rất sớm, hơn nữa còn là Địa Cấp hạ phẩm, dựa theo quy định của gia tộc, nàng có tư cách tiến vào Thương Vân Học Viện, do gia tộc cung cấp học phí và tài nguyên tu luyện.

Tất cả mọi người đều biết, không có thực lực mạnh mẽ, căn bản không thể bảo vệ được của cải, vì lẽ đó mỗi gia tộc đều sẽ dốc lòng bồi dưỡng tộc nhân có thiên phú trở thành võ giả, nếu ra một thiên tài, như vậy gia tộc cũng có thể thơm lây theo.

Tỷ như Hoàng Đô Bát Đại Hào Môn hiện tại, không phải là một bước một vết chân, từ gia tộc nhỏ đi lên sao?

Hắn đã coi Lăng Hàn như nửa cái sư phụ, tự nhiên lo sợ.

Lăng Hàn cười lắc đầu, nói:

– Không cần gọi ta là đại sư, sau này chỉ nên gọi tên của ta.

Đời này, hắn dự định từ một tiểu nhân vật chân thật làm lên, một đường thiên kiêu, mài giũa mình.

Bằng không nếu như hắn tiếp tục làm đan đạo đại sư, bị vướng bởi địa vị cao thượng của Đan sư, còn có thiên kiêu nào dám giao thủ với hắn?

– Cái này…

Chư Hòa Tâm vội lắc đầu, dạng người như hắn là tôn sư trọng đạo nhất, Lăng Hàn có ân thụ nghệ chỉ điểm, ở trong lòng hắn đã là lão sư, đối với lão sư sao có thể gọi thẳng tên, chuyện này quả thật là đại nghịch bất đạo!

– Không cần lo nghĩ, liền quyết định như thế, sau này lại gọi ta đại sư, ta sẽ tức giận.

Lăng Hàn cố ý nghiêm mặt, nửa đùa nửa thật nói.

—————

Prev
Next