Không ai xem trọng Lăng Hàn, dù hắn là quán quân lần này.
Hắn chiến thắng có quá nhiều tranh cãi.
Mọi người phục không?
Chỉ có Mặc Tử Vân không cho là như vậy, nàng mới là người giao thủ chân chính với Lăng Hàn, hơn
nữa cũng càng tiếp cận sự thật hơn Lạc Dịch Tinh Hiểu.
Nhưng mà, bảy đại vương bài liên thủ, Lăng Hàn có khả năng thắng không?
Nàng cũng hết sức quan tâm, đứng nghiêm quan sát.
– Lão Cửu, ngươi nên quay về thành Thanh Long tu luyện mấy năm đi!
Lạc Dịch Tinh Hiểu rất nhấn mạnh “lão Cửu”, hắn dẫn đầu công kích tấn công Lăng Hàn.
Oanh!
Lần này, hắn không đặt tinh lực vào tranh luận với Lăng Hàn ai là “sư huynh”, hắn như hồng hoang
mãnh thú, thanh thế rất kinh người.
Mỗi một tên vương bài đều là Thánh Nhân cửu tinh, hơn nữa còn là thế hệ siêu quần bạt tụy trong đó,
chiến lực vượt xa Thánh Nhân cửu tinh tầm thường.
Hưu hưu hưu, mấy người An Hà Minh cũng giết tới.
Bọn họ hoàn toàn không ngại lấy bảy đánh một, bởi vì bây giờ không phải luận võ.
Lăng Hàn cười một tiếng, hắn ngăn cản bảy vương bài.
– Tê!
– Gia hỏa này thật to gan.
– Một đấu bảy, hắn còn dám cường công?
– Thật sự cho rằng hắn là đệ nhất thì có thể quét ngang Thánh cảnh hay sao?
– Hắc hắc, cho dù là đệ nhất Thánh cấp cũng không có khả năng cản nổi bảy vương bài liên thủ.
– Hắn sẽ bị đánh.
Quần chúng vây xem đều lắc đầu, dù Lăng Hàn thật sự là đệ nhất Thánh Nhân, nhưng đối mặt bảy đại
vương bài cũng phải dùng du đấu làm chủ, sau đó tiêu diệt từng bộ phận.