Lăng Hàn không có trực tiếp ra tay giết người, hắn đang cân nhắc sẽ lộ ra sơ hở.
Đây chỉ là luận võ, trừ một ít tông môn biến thái ra, sẽ không ai cho phép tàn sát đồng môn.
Cho nên, nếu những người này chết trong tay của hắn, vậy khẳng định sẽ dẫn tới điều tra, nơi này có
một vị Đại Đế tọa trấn, Lăng Hàn làm sao có thể mạo hiểm như thế?
Hắn chỉ có thể mượn đao giết người mà thôi.
Kể từ đó, mặc dù người chết có phần quỷ dị nhưng mỗi người lại chết trong tay Nhiên Hỏa Thạch thú,
chỉ cần tiêu diệt Nhiên Hỏa Thạch thú là không còn chứng cớ.
Nhiên Hỏa Thạch thú ngây người, tại sao đám người này chủ động đi lên cho nó đánh chết.
Chẳng lẽ, thực lực của nó lại mạnh lên rồi?
Hung thú bắt đầu để mắt tới Lăng Hàn, chỉ còn lại một người.
– Uy uy uy, ta có ân cứu nửa cái mạng của ngươi đấy, ngươi muốn lấy oán trả ơn sao?
Lăng Hàn cười nói.
Nhân loại này không sợ mình.
Nhiên Hỏa Thạch thú do dự, nhưng không phải bởi vì cảm kích Lăng Hàn, mà là nhân loại này sâu
không lường được.
Nó chỉ có trí tuệ không đủ chứ không ngốc.
Thế nhưng mà, nó đã giết bảy người, nó cảm thấy mình vô địch thiên hạ.
– Ngang!
Nó gào thét lớn và lao về phía Lăng Hàn.
– Ai!
Lăng Hàn lắc đầu, hắn xuất quyền ngăn cản
Bành!
Một người một thú va chạm với nhau, năng lượng hóa thành sóng lớn bao phủ bốn phía.
Chỉ thấy Nhiên Hỏa Thạch thú bị hất bay đi, nó đụng vào vách tường, sau đó lại bắn ngược trở về, trên
tường còn lưu lại cái hố to.
Hung thú bò dậy, nó cảm thấy đầu óc nặng nề.
Lăng Hàn kinh ngạc, hung thú đúng là da dày thịt béo, trong một kích này, hắn trừ không dùng năng
lượng hủy diệt cùng chùm sáng đại đạo ra, lực lượng và quy tắc vẫn bảo tồn, nhưng một kích như thế
lại không thể miểu sát hung thú.
– Ngươi da dày thịt thô.
Hắn cười nói.
– Khẳng định cảm giác không tốt.
Hắn bình luận từ góc độ chuyên nghiệp.
– Ngang!
Đầu hung thú kia giận dữ, nhân loại nhỏ bé dám giễu cợt nó?
Giết!
Nó lập tức xông lên tấn công Lăng Hàn, “bành”, nó bị đánh bay ra ngoài lần nữa, nặng nề đụng vào
vách tường, lúc này nó đầu choáng mắt hoa.
Hai lần không địch lại, Nhiên Hỏa Thạch thú cũng cảm thấy khủng hoảng, tự tin của nó cũng biến mất.
Nhân loại quá mạnh, nó không phải là đối thủ.
Chạy!
Nhưng vấn đề là, nhân loại đã ngăn chặn đường đi của nó, muốn chạy trốn, nó phải vượt qua đối
phương.
Vì mạng sống, liều mạng.
Nó xông thẳng về phía Lăng Hàn, nhưng một kích này không phải đánh bại nhân loại, mà là muốn bức
lui Lăng Hàn, sau đó đi vòng qua.
Đáng tiếc, chuyện này là hi vọng xa vời.
Bành!
Lăng Hàn xuất quyền đánh Nhiên Hỏa Thạch thú bay ra ngoài.
Hắn hời hợt, hoàn toàn không cần dùng toàn lực, lúc này đánh Nhiên Hỏa Thạch thú tan vỡ, nó cũng
hoài nghi thú sinh.
Trong vực sâu nguyên thủy, nó cũng có thể xem như vương giả, thế mà bị một tên Thánh Nhân đánh tới
tình trạng như vậy, nó không hoài nghi thú sinh hay sao?