Lăng Hàn như trụ cột vững vàng, mặc ngươi ai đánh tới thì hắn cũng nghênh đón.
Đám người Hầu ca lao lên huyết chiến với các Đế tử Đế nữ.
Song phương đều toàn lực ứng phó, sớm muộn gì cũng sẽ đánh một trận.
Nhưng mà, âm phủ bên kia lực lượng mười phần, bởi vì bọn họ đều có một Đại Đế tọa trấn.
Nhưng mà, chuyện này không thể cải biến Lăng Hàn cường thế, hắn một đường quét ngang, chẳng những đánh lui toàn bộ Khô Lâu Thánh Binh, còn trực tiếp đánh nổ, hơn nữa còn bảo hộ an toàn cho đám người Nữ Hoàng.
Oanh!
Đúng lúc này, chỉ thấy vòm trời vỡ vụn lần nữa, một cái móng vuốt to lớn đánh xuống.
Đế uy đáng sợ tràn ngập, khủng bố vô biên.
Tê, Đại Đế ra tay rồi!
Chờ chút.
Lăng Hàn kinh ngạc, hắn nhìn móng vuốt này rất quen thuộc, trời ơi, là vị kia trong vực sâu nguyên thủy.
Chân Long Đại Đế!
Mẹ nó, vị này đã đuổi tới?
Không đúng, vị Đại Đế này muốn đuổi theo thì sớm đuổi theo rồi, làm sao đến mức muộn như thế?
Lại nói, một kích này không phải đánh vào hắn, mà là vị trí của Tiên Thiên Kim Linh.