Lục Tầm mỉm cười:
– Yên tâm, nếu thật đánh cược, chúng ta sẽ áp chế tu vi, bảo đảm đánh nhau cùng cấp..
– Như thế nào, dám đánh cược không?
Đã nói tới mức này, các Đế tử dám không tiếp hay sao?
Đánh nhau cùng cấp cũng không dám, vậy các ngươi còn có mặt mũi xung kích Đế vị?
Có Đại Đế nào sợ hãi như thế không?
– Đánh cược!
Một giọng nói vang lên trên Thiên Mẫu tinh, khí thế vô cùng bàng bạc.
Vẻ mặt của đám người Dương Dịch Hoàn nghiêm túc.
Thánh Nhân thất tinh, là thấp nhất!
Bọn họ mạnh hơn các Thánh Nhân bình thường, nhiều lắm chỉ vượt qua một hai tinh mà thôi, kém bốn tinh, cho dù bọn họ liên thủ cũng không thắng được, cũng chỉ có thể bỏ trốn mà thôi.
Đế tử đều biết rõ, đây là Thánh Nhân Đế tộc tọa trấn nơi này, hắn không phải thất tinh, mà là bát tinh.
Tuyên Hỏa Thánh Nhân, thuộc về Hồng Liên Đế tộc.
Nếu vị Thánh Nhân này đã mở miệng hứa hẹn, như vậy sẽ không sợ.
– Tốt, vậy thì đánh cược.
Yến Đông Minh gật gật đầu, nói:
– Quy tắc hế nào?
– Tùy ý phái người ra sân, đánh nhau cùng cấp, người thua không thể tái chiến, người thắng chiến đấu nhiều nhất ba trận.
Lục Tầm đã sớm nghĩ kỹ, lập tức nói ra quy tắc đánh cược.