– Đối ngoại tuyên bố, Lăng Hàn là con rể bản tộc, bất kỳ người nào muốn tổn thương hắn, chẳng khác nào đối địch với bản tộc.
Trì Thái Minh nói tiếp.
Lưu Ly Thánh Nhân kỳ quái, nói:
– Tiểu tử kia đã có chiến lực Thánh cấp, trên đời này không có ai dám trêu chọc hắn.
Cho nên, bọn họ cần gì vẽ vời cho thêm việc?
– Ha ha, cho nên, ân tình dễ kiếm như vậy, cớ sao không làm?
Trì Thái Minh từ tốn nói.
Khốn kiếp, đúng là lão hồ ly.
Lưu Ly Thánh Nhân cảm thấy mình cũng không có vô sỉ như vậy.
– Chỉ cần không có gì bất ngờ xảy ra, kẻ này tất thành đế!
Trì Thái Minh lại nói:
– Kể từ đó, Trì gia chúng ta sẽ ổn! Hơn nữa, nếu có dòng dõi của hắn, Trì gia nhận làm con nuôi, khi đó chúng ta nắm giữ huyết mạch hai Đại Đế tộc, thiên phú võ đạo sẽ kinh người cỡ nào?
– Trì gia ta cuối cùng cũng có khả năng sinh ra Đại Đế thứ hai!
Lưu Ly Thánh Nhân gật đầu, hắn không nhìn xa như Trì Thái Minh, hắn chỉ muốn Đế kinh, năng lượng hủy diệt, Phượng Dực Thiên Tường.
Cần phải biết rằng, Lăng Hàn sẽ không dạy bảo thuật như thế cho con mình sao.