– Lão Thiết, ngươi cũng quá trâu bò, chết còn có thể xác chết vùng dậy, vách quan tài cũng không ép nổi!
Tỉnh Hạo Nhiên thì thào.
Mặc dù hắn nói chuyện rất nhỏ nhưng bây giờ bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, giọng nói của hắn đều truyền vào tai mọi người.
Lúc này, tất cả mọi người trợn mắt nhìn hắn.
A, tại sao các ngươi trừng ta?
Tỉnh Hạo Nhiên làm biểu lộ không hiểu nhìn mọi người.
Nhưng mà, hiện tại không ai có tâm tư để ý tới hắn.
Người trong quan tài không quản là cái gì, kẻ bên trong sắp đi ra.
Ánh mắt mỗi người đều nhìn vào quan tài, trái tim đập rộn lên, khẩn trương đến cực hạn.
Vào lúc này, chỉ thấy một cái tay vươn ra khỏi quan tài.
Khốn kiếp, thật sự là xác chết vùng dậy?
Nắp quan tài bị đẩy ra, chỉ thấy một nam tử ngồi dậy, hắn mặc trên người trường bào màu đen, còn tỏa ra khí phách tuyệt thế.
Mọi người chấn kinh nhưng lại thở ra nhẹ nhõm.
Nam tử này không có mạnh như bọn họ nghĩ.
Trong suy nghĩ của mọi người, phía dưới Thánh Nhân thi tháp ít nhất cũng mai táng Thánh Nhân cửu tinh, thậm chí Chuẩn Đế.
Nhưng nam tử chỉ có thực lực Tứ Cực cảnh.
Mặc dù Tôn Giả cũng rất mạnh, nhưng chung quy không có khủng bố như trong tưởng tượng.
Lại nói, nơi này cũng không thiếu Tôn Giả, hơn nữa còn có Tôn Giả cửu tinh thế hệ hoàng kim, cho nên có gì phải sợ?
– Ngươi là ai?
Hàn Vân lớn tiếng kêu lên.
Nam tử trên quan tài nhìn quét qua, hắn nhìn Hàn Vân sau đó nhìn sang đám người chung quanh:
– Sâu kiến nho nhỏ cũng dám ra lệnh với ta?
Gọi Đế tử là sâu kiến?
– Ngươi đung slaf không biết chữ “chết” viết như thế nào!
Hàn Vân cười lạnh nói.
Hắn muốn xuất thủ, lại bị một tên đạo tử ngăn lại, cười nói:
– Giết gà sao lại dùng đao mổ trâu, để tại hạ xuất thủ thay Đế tử.