Lăng Hàn chữa khỏi vết thương, hắn tiếp tục xung kích thập ngũ tinh.
Một lần, hai lần, ba lần hắn không ngừng thất bại, mà mỗi một lần thất bại, không chỉ thể nghiệm vô cùng thống khổ, hơn nữa còn tổn thất sinh mệnh bản nguyên của hắn.
Đây là trí mạng, tích lũy tới trình độ nhất định, đừng nói đột phá, tính mạng của hắn cũng mất đi.
Nhưng mà, chỉ có con đường này có thể đi.
Không đột phá thập ngũ tinh, hắn không có cách gì kéo đứt gông xiềng Đạo quả, từ đó đột phá Tôn Giả.
Hắn sẽ bị giam vĩnh viễn tại Giáo Chủ, khi đó không có gì phải nói.
Giáo Chủ mạnh nhất lịch sử thì như thế nào, đây là Lăng Hàn theo đuổi sao?
Không thành công thì thành nhân.
Lăng Hàn cũng không có mù quáng, mà là làm gì chắc đó, mỗi một lần đột phá hắn đều tổng kết nguyên nhân thất bại, không thể chui đầu vào một cái cống hai lần.
Hắn vẫn thất bại, sinh mệnh bản nguyên bị hao tổn càng ngày càng nghiêm trọng.
Phốc, Lăng Hàn phun máu tươi, hắn lại tao ngộ một lần thất bại.
– Sinh mệnh bản nguyên còn lại chỉ đủ xung kích một lần.
– Nếu thất bại lần nữa thì xong đời.
– Không hổ là thiên địa gông xiềng.
– Bị buộc lên tuyệt lộ.
Lăng Hàn thì thào, mặc dù miệng nói tuyệt vọng nhưng ánh mắt của hắn lại sáng ngời.
Sau khi thất bại thật nhiều lần, cuối cùng hắn đã có tự tin.