Ai có thể nghĩ tới, đối phó một tên Giáo Chủ, chẳng những cần xuất động Tôn Giả, thậm chí còn mời ra Thánh khí?
Chỉ riêng thành tựu này, Lăng Hàn đã có thể khinh thường cổ kim.
Nhưng mà, cửa này hắn làm sao vượt qua?
Bách Lý Thiên hừ một tiếng, tay phải cầm chuôi đao, khí tức phun trào, oanh, cả thanh huyết đao phát sáng và màu đỏ như hóa thành giọt máu.
Thánh khí oanh kích.
Lăng Hàn mỉm cười:
– Nếu ngươi đã xuất động Thánh khí, ta cũng muốn triệu hoán thú sủng đến trợ chiến.
A, Lăng Hàn còn là Ngự Thú Sư?
Mọi người đều kinh ngạc, bọn họ chưa nghe nói qua.
Lăng Hàn lấy kèn lệnh Đại Đế ra và thổi lên, linh hồn lực bị rút một đoạn, trong hàng ngũ các Đế tử Đế nữ có tiếng tru lên như sói, xèo, một bóng người nhảy ra cực nhanh.
Đây là thế hệ hoàng kim Yêu Lang Đế tộc Đế Thanh Vân.
A, hắn chạy đến làm gì?
Mọi người ở đây mờ mịt không hiểu, chỉ thấy Đế Thanh Vân lại biến hóa thành hình thái nguyên thủy.
Một con ngân lang cao mười trượng.
Hắn đứng bên chân Lăng Hàn, dùng đầu cọ lấy mắt cá chân của Lăng Hàn giống như con chó cảnh.
– Ai, thật sự ném mặt mũi của Cẩu tộc!
Nơi xa, Đại Hắc Cẩu cố ý nói thế nhưng lại không che giấu được nụ cười xấu xa.
Móa!
Mọi người có ai nghĩ tới việc này?
Tất cả mọi người cảm thấy rất kỳ quái, bọn họ không biết nên nói cái gì.
Lăng Hàn cười một tiếng:
– Tới đi!
– Ngao!
Đế Thanh Vân tru lên một tiếng với Bách Lý Thiên, hắn lộ ra bộ mặt hung ác.
Bách Lý Thiên cảm thấy đau trứng.
Tình huống như thế nào, tại sao Đế Thanh Vân lại trợ giúp Lăng Hàn? Hoàn toàn không có đạo lý. Lại nói, ngươi giúp đỡ, tại sao còn hóa thành hình sói? Ngươi thật sự xem mình thành thú sủng sao?
Giờ phút này, trong nội tâm Bách Lý Thiên buồn nôn, hắn không biết nên nói cái gì.
– Lên!
Lăng Hàn ra lệnh, Đế Thanh Vân lập tức lao ra ngoài.
– Đế huynh!
Bách Lý Thiên thả người né tránh, thực lực của hắn còn trên cả Đế Thanh Vân cho nên hắn không cần lo lắng đối phương đánh trúng.
– Ngươi có nhược điểm gì rơi vào trong tay tiểu tử kia sao?