Lăng Hàn điên cuồng, thần thức hóa thành hình người và không ngừng oanh kích.
Bành bành bành, một quyền đánh vào thiên kiếp hình người, làm cho đối phương không có tư cách xuất thủ, chỉ có thể bị đánh.
Lăng Hàn đột phá cũng không phải Tôn Giả, cho nên thiên địa thi phạt cũng dừng ở Giáo Chủ.
Trong cấp bậc này, Lăng Hàn còn có đối thủ sao?
Cho nên, chỉ có hắn xuất thủ.
Qua một lúc thiên kiếp bị đánh tan và hóa thành một cỗ tiên khí, làm dịu Đạo quả của Lăng Hàn.
A?
Lăng Hàn phát hiện, số lượng tiên khí kinh người, sợi tơ thứ mười không ngừng đậm hơn.
Hắn vừa mới đạp lên thập tinh, hiện tại đã đạt tới thập tinh trung kỳ, sau đó thế như chẻ tre đột phá tới thập tinh đỉnh phong.
Chỉ tiêu diệt thiên kiếp một lần, chỗ tốt lớn như thế?
Không thấy thiên kiếp này có bao nhiêu khó khăn.
Lăng Hàn sững sờ, lập tức giật mình, bởi vì lúc trước hắn giết âm hồn quá nhiều, thiên địa thưởng không thể thưởng, cho nên, chỉ có thể thiếu của hắn.
Thiên địa bất nhân nhưng cũng công bằng nhất, ngươi quá mạnh, thiên địa sẽ ngăn cản ngươi, cũng lưu cho ngươi một đường hi vọng, mà thiếu ngươi cũng sẽ trả.
Thập tinh đỉnh phong!
Chỉ mười ngày mà thôi, Lăng Hàn đã đột phá thập tinh tới được đỉnh phong, tốc độ này nhanh đến mức giận sôi.
Lăng Hàn thử kéo đứt gông xiềng nhưng không được.
Vậy thì tốt, hắn lại có đột phá!
Lăng Hàn không chút do dự, hắn bắt đầu xung kích thập nhất tinh.
Hắn cũng không tin.
Khó khăn chính là thập tinh, đây là cấp độ xưa nay chưa từng có người nào vượt qua, thậm chí, nếu không phải thiên địa gông xiềng tồn tại, Lăng Hàn cũng không nghĩ xung kích thập tinh.
Thậm chí hắn nghĩ muốn đánh vỡ cực hạn cũng không có tính dẻo mạnh như thế, sau khi thất bại nhiều lần vẫn không từ bỏ.